Tiêu Thế Tu ra ngoài liền gọi điện thoại cho cô ngay lập tức, nhưng anh gọi tới ba lần mà cô cũng không nghe điện thoại.
Anh mở định vị lên lần theo dấu vết của cô thì thấy cô đang ở trên xe ô tô nhưng không rõ là đi đâu.
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt ở trên xe nước mắt không ngừng tuôn rơi, tài xế không biết là có chuyện gì tuy vậy theo nhiệm vụ vẫn phải hỏi:
“Cô gái? Cô sao thế? Cô muốn đi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt không còn tâm trí đâu mà nghe lọt tai những lời nói của ông ta nữa.
Cô cũng không muốn nghe điện thoại của Tiêu Thế Tu lúc này, cô biết đó không phải là lỗi của anh nhưng cô chẳng có tâm trạng để gặp anh nữa.
Tài xế thấy cô không trả lời mà khóc càng nhiều thì thương cảm đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, Lâm Sơ Nguyệt sụt sịt nói:
“Cảm ơn bác, cho cháu đến nghĩa trang Xx đi.”
“Được rồi, có chuyện gì buồn thì cũng cố gắng vượt qua nhé, cuộc sống này còn rất nhiều điều tươi đẹp.”
Ông ta động viên cô, Lâm Sơ Nguyệt chỉ gật đầu.
Đến nghĩa trang rồi cô cảm ơn ông ta rồi trả tiền xuống xe, đứng trước cửa nghĩa trang cô cảm thấy xúc động bồi hồi.
Đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, đáng lẽ cô sẽ không bao giờ trở về thành phố này nữa đúng theo lời hứa của mẹ cô nhưng ông trời liên tục đặt cô vào trong thử thách.
Lâm Sơ Nguyệt đi theo ký ức đến trước bia mộ của mẹ rồi quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe nhìn di ảnh của bà, trong ảnh mẹ cô nở nụ cười rất xinh đẹp, đáng lẽ bà có thể sống lâu hơn thế nếu như không biết chuyện Lâm Chấn Xuyên ngoại tình.
Lâm Sơ Nguyệt bật khóc, khắc khoải lên tiếng:
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ…con không thể thực hiện lời hứa với mẹ rồi, con không muốn như thế này nữa, con muốn bọn chúng phải chịu kết cục xứng đáng…Xin mẹ hãy để con khóc thêm một lần cuối cùng này thôi…”
Cô ôm mặt khóc nức nở, hai bả vai gầy run lên, tiếng khóc phải cố kìm nén nghe càng xót xa.
Tiêu Thế Tu lần theo định vị đến nghĩa trang nhưng anh không bước ra mà đứng quan sát cô một cách lặng lẽ, anh cảm thấy bản thân của mình thật vô dụng khi không bảo vệ được cho cô.
Mấy chiếc lá trong tay bị anh vò nát, cảm xúc trong anh lúc này cũng tệ hại không kém cô là bao, thậm chí là còn tệ hơn.
Lâm Sơ Nguyệt khóc một lúc cảm thấy cả người như không còn chút sức lực nào, cô loạng choạng đứng dậy, không để ý nên chân vấp phải hòn sỏi ở dưới đất, cơ thể theo quán tính ngã ngửa về phía sau.
“Bảo bối…”
Tiêu Thế Tu vội lao ra như tên bắn, cô cứ tưởng mình sẽ ngã xuống đất nhưng lại rơi vào một vòm ngực ấm áp, còn cả tiếng gọi quen thuộc kia nữa, cô ngỡ mình chóng mặt mà nghe lầm nhưng không, giây phút cánh tay anh đỡ lấy eo cô thì Lâm Sơ Nguyệt biết đây không phải là mơ.
“Thế Tu, sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thế Tu thấy hai mắt cô vì khóc mà sưng cả lên, trong lòng xót xa vô cùng.
Anh ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng đáp:
“Anh lần theo định vị thì biết em ở đây.”
“Anh…”
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, nghĩa là cô đi đâu thì anh cũng biết, nếu là lúc trước thì ắt hẳn cô rất khó chịu.
Nhưng bây giờ thì cô cảm thấy anh xuất hiện đúng lúc để cô tựa vào trong lúc buồn bã nhất…Tiêu Thế Tu thấy cô không nói gì, anh lên tiếng giải thích:
“Bảo bối, chuyện ở bệnh viện không như em nghĩ đâu, bà nội chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, còn nữa vụ clip kia anh sẽ tìm ra người trong clip đó để giải oan cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn không lên tiếng, Tiêu Thế Tu lo lắng nâng mặt cô lên xem, phát hiện ra cô đang cắn chặt lấy đôi môi của mình tới mức trắng bệch.
Trái tim anh như bị ai cứa vào, anh vội nói:
“Bảo bối, em sao thế? Em không tin anh à?”
“Không phải…là em khóc vì xúc động quá thôi.
Thế Tu, cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em.”
Lâm Sơ Nguyệt thút tha thút thít, anh thở phào một tiếng:
“Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà, bảo bối à em đừng tự chịu đựng một mình nữa, hãy tựa vào anh đi.”
Chưa bao giờ cô dám tựa vào một ai, từ trước đến giờ chỉ có một mình chống chọi, vậy nên khi nghe anh nói thế thì Lâm Sơ Nguyệt rất cảm động.
Trên đường trở về anh luôn nắm tay cô, khi đi được một đoạn thì anh bỗng lên tiếng:
“Bảo bối, chuyện clip kia anh đã bảo thư ký Kim gỡ hết xuống rồi.
Bà nội cũng không hay lên mạng, không hay xem tin tức gì liên quan tới mạng xã hội, anh nghi ngờ có người gửi đoạn clip đó cho bà xem.”
Trái tim cô đánh thịch một cái, nghe anh nói cô cũng cảm thấy có lý, nhưng mà người đó là ai?
“Thế Tu, anh có biết là ai không?”
“Hiện tại thì anh cũng không chắc chắn, cũng có lẽ là do người hầu xem được nên tình cờ bà nội biết.”
Cô nghĩ cho dù có ai gửi hay là lão thái thái vô tình xem được thì người trong clip kia rất giống cô, phải tìm ra cô gái đó….