Nhắc đến thanh danh của dòng tộc thì ông ta bực tức ra mặt, nhưng ông ta làm được gì khi cô có Tiêu Thế Tu chống lưng.
Bây giờ chỉ có thể trông chờ được vào Lâm Phỉ Thuý mà thôi.
“Đan Hà, Sơ Nguyệt đã lớn rồi, chuyện vợ chồng của con bé chúng ta không nên xem vào nhiều hơn thì sẽ tốt hơn.”
Ông ta nói xong rồi xoay lưng lại với bà ta:
“Muộn rồi, ngủ đi.”
Lý Đan Hà sửng sốt tới nỗi há hốc mồm, bà ta không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy.
Đây có phải là Lâm Chấn Xuyên người mà bà ta biết hay không? Sự thay đổi thái độ của ông ta khiến bà ta không khỏi suy nghĩ.
…..
Nửa đêm, Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, nguyên do là cô buồn đi vệ sinh.
Cô khẽ khàng nhấc cánh tay anh ra khỏi eo mình, Tiêu Thế Tu vẫn không chút phản ứng, cô lại ngọ nguậy ngón chân rồi rút chân của mình ra, hành động nhẹ nhàng hết sức có thể như mong anh đừng tỉnh lại vậy.
Vừa mới thoát được khỏi vòng tay anh nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường thì eo nhỏ Lâm Sơ Nguyệt đã bị kéo lại.
Cô giật mình bật kêu một tiếng, giọng nói trầm khàn của anh bỗng vang lên bên tai:
“Nửa đêm không ngủ em định đi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt đánh vào tay anh một cái:
“Anh làm em sợ hết hồn, em chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi.”
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi hương thơm trên tóc cô rồi mới buông tay ra:
“Được, em đi đi.”
Lâm Sơ Nguyệt như được đại xá vội vàng chạy vụt vào nhà tắm.
Tiêu Thế Tu cũng vuốt tóc ngồi dậy, anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên rồi xem điện thoại, bây giờ là ba giờ ba mươi sáng, còn lâu mới đến sáng, vẫn còn làm thêm được vài hiệp nữa…anh thầm nghĩ rồi khoé môi không kìm được mà cong lên.
Đúng lúc đó Lâm Sơ Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn thấy anh ngồi chờ mình dưới ánh đèn vàng điển trai vô cùng, trái tim không kìm được mà đập nhanh dần.
“Sao anh không ngủ tiếp đi?”
“Đợi em, không được sao?”
Khi chỉ cách khoảng chừng chưa đầy một cánh tay thì anh bỗng kéo cô vào lòng, mùi sữa tắm trên người anh thoảng qua chóp mũi cô giống như là mê dược.
“Không cần đợi.”
Cô chống tay lên ngực anh, hai gò má dâng lên đỏ hồng.
Tiêu Thế Tu trong nháy mắt lật người đè cô xuống giường rồi nói:
“Vẫn còn lâu mới đến sáng, chúng ta làm tiếp đi.”
“Làm gì…?” Lâm Sơ Nguyệt run run hỏi, trong đầu có dự cảm không lành.
Anh khẽ cong môi cười rồi cúi đầu xuống hôn cô:
“Làm gì em còn không biết hay sao?”
Lâm Sơ Nguyệt phản kháng yếu ớt, giây lát sau trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ mỹ miều của cô và hơi thở gấp gáp của anh.
Sáng sớm, tia nắng mặt trời dần xuất hiện len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu lên hai thân ảnh cùng nhau ôm ấp thân mật, Tiêu Thế Tu liên tục năn nỉ cô đừng rời giường nhưng cô lại thúc giục anh dậy đi làm.
“Anh bị giáng chức rồi.
Đi làm làm gì?”
“Giáng chức? Anh nói gì thế?”
“Là khi Tiêu Nhất Minh trở về thì anh ta sẽ làm tổng giám đốc.”
Tiêu Thế Tu nói nhẹ tênh, giống như chuyện này là chuyện hết sức bình thường.
Lâm Sơ Nguyệt từng nghe được một lần người hầu bàn tán sau lưng rằng Tiêu Nhất Minh vốn yêu thích nghệ thuật chứ không thích kinh doanh, nhưng là con cả nên bị gia đình thúc ép phải đứng ra quản lý Tiêu thị, sau tai nạn thì bố mẹ cùng vợ qua đời nên anh ta đau khổ đi ra nước ngoài du học, để lại Tiêu Thị cho Tiêu Thế Tu quản lý.
Tiêu Thế Tu ngược lại năng lực rất xuất sắc, có tài kinh doanh xuất chúng.
Tuy nhiên sau cuộc cãi vã của anh và Tiêu Nhất Minh thì Lâm Sơ Nguyệt cũng biết hai người họ như nước với lửa.
Cô suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Thế Tu, em muốn theo học nghành y.
Em muốn sau này bà nội công nhận em, cũng muốn trở thành một người có ích giúp đỡ được cho anh.”
Tiêu Thế Tu nhìn cô, hỏi:
“Em chắc chắn?”
Học y thì cần phải có thời gian dài và rất vất vả mới làm được.
Anh sợ cô sẽ mệt không chịu được.
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu chắc nịch:
“Vâng.”
“Vậy được thôi, em muốn làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ.” Tiêu Thế Tu mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô.
Tuy muộn môt chút cũng không sao, Lâm Sơ Nguyệt đăng ký lớp học bồi dưỡng dành cho người mới bắt đầu, con đường gian nan vất vả nhưng cô vẫn rất hào hứng.
Cô muốn bà nội thay đổi cách nhìn về mình, cũng như có thể hoàn thành được mơ ước bấy lâu nay.
Đang trên đường tới trường học thì điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt lại có một số điện thoại lạ gọi tới, cô chần chừ giây lát rồi quyết định nhấn nút nghe.
“A lo? Ai vậy?”
“Sơ Nguyệt, hoá ra là em vẫn dùng số điện thoại này.”
Lâm Sơ Nguyệt cứng người, sao anh ta lại biết?
“Mạc Bắc, anh gọi cho tôi làm gì?”
Cô lạnh giọng hỏi.
Mạc Bắc buồn bã trả lời:
“Sơ Nguyệt, anh chia tay với Lâm Phỉ Thuý rồi.
Thực sự thì… Người anh thích bấy lâu thực ra là em chứ không phải là cô ta, chúng ta quay lại được không?”
Lâm Sơ Nguyệt nhếch môi cười khẩy:
“Mạc Bắc, anh bị điên à? Giữa chúng ta làm gì có bắt đầu mà anh muốn quay lại?”.