“Kết quả xét nghiệm Adn là cha con ,%..”
Tiêu Thế Tu không tin vào kết quả này, nhưng bác sĩ Triệu là người quen của anh, ông ta không thể nào lừa dối anh được.
“Bác sĩ Triệu, xét nghiệm lại một lần nữa đi.
Đây nhất định không phải là sự thật.”
“Thiếu gia, tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi ạ, cậu bé này chính xác là con của anh.”
Anh không tin, gầm giọng đầy giận dữ khiến ông ta hoảng sợ giật mình:
“Tôi bảo ông kiểm tra lại thì kiểm tra đi!”
Bác si Triệu lật đạt đi vào bên trong làm xét nghiệm lại một lần nữa, trong khi đó Bối Bối đang ngồi trên ghế bỗng nhiên ngã xuống đất rồi ngất xỉu.
“Tổng giám đốc!” Thư ký Kim gọi anh, Tiêu Thế Tu quay sang thấy gương mặt của Bối Bối tái mét, bờ môi khô khốc cả lại.
Trong đầu anh bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ rằng cứ mặc kệ Bối Bối đi, nếu thằng nhóc này biến mất thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả, Lâm Sơ Nguyệt cũng sẽ không biết được chuyện này, mà Lưu Hạ cũng chẳng còn cái gì để uy hiếp anh nữa.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của thằng bé thì đáy lòng anh lại giằng xé cuồn cuộn.
Tâm trí anh đấu tranh mãnh liệt, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, hàm răng cũng nghiến lại ken két, cuối cùng khàn giọng thốt lên:
“Mau đưa nó đi kiểm tra đi.”
“Vâng.” Thư ký Kim vội bế Bối Bối chạy đi.
Bác sĩ Triệu kiểm tra cho cậu, đưa ra kết luận:
“Thiếu gia, là do hạ đường huyết nên cậu bé mới ngất xỉu thôi, nguyên nhân có thể là do bị bỏ đói.”
Bỏ đói?
Tiêu Thế Tu nhíu mày, lại đưa mắt ra hiệu cho thư ký Kim, anh ta lập tức đi mua cháo cho Bối Bối, bác sĩ Triệu quan sát sắc mặt lạnh lẽo thâm trầm của anh cũng không đoán được anh đang nghĩ gì, ông ta cũng không dám hỏi, vậy là đành đi ra khỏi phòng.
“Khoan đã.”
Đột nhiên bị gọi giật lại, bác sĩ Triệu quay đầu nhìn anh, Tiêu Thế Tu hỏi:
“Lúc tôi bế nó thấy nó rất gầy, tình trạng này là bị bỏ đói bao lâu?”
Ông ta ngẫm nghĩ sau đó trả lời:
“Dựa theo kết quả kiểm tra chỉ số cơ thể thì cậu bé đang bị suy dinh dưỡng ở cấp độ rồi ạ.”
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, rốt cuộc trong hai năm qua Lưu Hạ đã làm gì Bối Bối?
“Ông kê giúp tôi thuốc cho nó.” Anh lên tiếng.
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên, ban nãy anh dường như vẫn còn chối bỏ kết quả này, vậy mà bây giờ lại quan tâm tới Bối Bối…
Tiêu Thế Tu mặc dù rất căm ghét cô ta nhưng Bối Bối cũng mang trong mình dòng máu của anh, bảo anh bỏ mặc Bối Bối, anh không làm được.
Anh nghĩ tới Lâm Sơ Nguyệt, ngực trái nhói lên từng hồi.
“Sơ Nguyệt…xin lỗi em…”
…
Khoảng chừng một lúc sau Bối Bối đã tỉnh lại, khi nhìn thấy Tiêu Thế Tu ngồi bên cạnh cậu đã sợ hãi mà co rúm người trên giường.
Thư ký Kim phụ trách việc cho cậu ăn, anh ta cầm bát cháo mỉm cười thân thiện nhất có thể với Bối Bối:
“Cháo ngon lắm, cháu muốn ăn không?”
Bối Bối vẫn co người một góc không động đậy, cặp mắt long lanh to tròn nổi bật trên khuôn mặt nhỏ xíu.
Tiêu Thế Tu lại dùng ánh mắt uy hiếp cậu:
“Mau ăn đi.”
Bối Bối nắm chặt góc chăn, nhất quyết không chịu động đậy, thư ký Kim không nhịn được mà nói:
“Tổng giám đốc, có lẽ anh làm cho cậu bé sợ đấy ạ.”
Vừa dứt lời, anh ta đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Thế Tu.
Thư ký Kim biết mình đã phạm phải sai lầm rồi, anh ta hận không thể cắn vào lưỡi mình, sống lưng toát đầy mồ hồi lạnh, đầu cúi gằm xuống.
“Cạch.”
Tiêu Thế Tu bỗng nhiên đứng dậy rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng anh còn “nhắc nhở” thư ký Kim:
“Nó mà không ăn thì cậu cứ chuẩn bị nghỉ việc đi.”
Thư ký Kim làm nhiệm vụ trong lo sợ, tại sao anh ta lại phải làm chuyện này cơ chứ???
Ai bảo anh ta chỉ là một nhân viên quèn…trên còn vợ con, dưới còn mẹ già…
“Bối Bối ngoan, mau ăn đi nào, nếu không chú bị đuổi việc đấy…”
Tiêu Thế Tu lúc này đi ra ngoài mua một bao thuốc lá, luồng khói mỏng nhanh chóng tản ra trong không trung bao bọc xung quanh anh.
Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, bởi vì anh không muốn phụ thuộc vào chất nicotine này, nhưng bây giờ anh bắt buộc phải tìm đến nó để giải toả tâm trạng của mình.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, trời đã nhá nhem tối, bây giờ gần bảy giờ rồi.
Lâm Sơ Nguyệt không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, dường như cô rất ngoan ngoãn chờ anh trở về đem cho cô câu trả lời.
Tiêu Thế Tu buông một tiếng thở dài, anh hút hết điếu này tới điếu khác, khi hết nửa bao thuốc lá thì anh mới ngừng lại.
Đúng lúc đó bác sĩ Triệu đã đem kết quả kiểm tra Adn lần hai ra cho anh, rốt cuộc vẫn là như thế…
Nửa khuôn mặt Tiêu Thế Tu chìm vào trong bóng tối, chẳng hề có bất cứ phản ứng gì.
Bác sĩ Triệu thức thời không nói gì thêm mà lẳng lặng rời đi.
Một luac sau cánh cửa phòng bệnh mở ra, thư ký Kim vất vả làm xong nhiệm vụ của mình, anh đứng sau lưng Tiêu Thế Tu báo cáo:
“Tổng giám đốc, Bối Bối đã ăn hết tô cháo rồi ạ.”.