“Vơ chồng với nhau rồi còn ngại cái gì chứ?”
Anh lật người đè cô xuống dưới thân, khoé môi cong lên thành một đường tuyệt đẹp.
Mặc dù anh nói thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngượng không thể tả được, nhất là khi vừa mới ngủ dậy anh thì điển trai thế kia còn cô lại đầu tóc bù xù, gương mặt thì sưng phù cả lên.
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt bối rối của cô, cảm thấy rất đáng yêu.
Lâm Sơ Nguyệt cụp mắt nhìn sang hướng khác, đôi môi nhỏ nhắn lập tức bị anh ngậm lấy ngấu nghiến hôn.
“Ưm…”
Cho đến khi hơi thở trong ngực cô sắp bị rút hết thì Tiêu Thế Tu mới buông cô ra.
Anh vuốt ve gò má nóng rực của cô, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng.
“Bảo bối, đừng đến trường học nữa.”
“Sao vậy?” Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt tò mò xen lẫn chút lo lắng.
Tiêu Thế Tu vuốt tóc cô, nhẹ giọng đáp:
“Nghe anh, anh sẽ thuê người tới dạy cho em.”
Anh không đảm bảo rằng cô tới trường sẽ bị bọn chúng đàm tiếu như thế nào, những lời nói đó sẽ khiến cô bị tổn thương.
Ít nhất là trong khoảng thời gian này anh không muốn cô đi gặp gỡ ai cả.
…
Lâm gia.
Lâm Chấn Xuyên trở về nhà với gương mặt sầm sì không vui, ông ta còn đập vỡ một cái tách uống trà.
Lý Đan Hà lại gần dùng giọng nói mềm mỏng xoa dịu ông ta.
“Chấn Xuyên, có chuyện gì thế?”
Ông ta quắc mắt, gắt gỏng trả lời:
“Nghe nói Lưu Hạ trở về rồi!”
“Lưu Hạ?” Cái tên này nghe quen quen nhưng Lý Đan Hà vẫn chưa nhớ ra đó là ai.
Lâm Chấn Xuyên nhìn bà ta với vẻ mặt ngán ngẩm:
“Đó là vợ của Tiêu Nhất Minh chứ còn ai nữa!”
“Cái gì? Không phải cô ta đã chết rồi hay sao?”
Về vấn đề này ông ta cũng không biết, Lý Đan Hà cảm thấy chuyện này đúng là hoang đường.
Một người chết thì sao có thể sống lại được, bà ta hỏi Lâm Chấn Xuyên:
“Liệu có đúng là cô ta trở về thật không? Em vẫn không tin được.”
“Đúng rồi! Chính trợ lý của Tiêu Nhất Minh đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng ba ngày nữa sẽ mở tiệc chào mừng cô ta trở về và giải thích tất cả mọi chuyện cho mọi người.”
“Tiệc sao?”
Lâm Chấn Xuyên đập mạnh tay xuống bàn, vẻ mặt không che giấu được sự tức giận.
“Đang yên đang lành sao tự dưng con nhỏ đó lại quay trở về cơ chứ? Phen này Lâm Phỉ Thuý sao đặt chân được vào Tiêu gia?”
Lý Đan Hà suy nghĩ giây lát, sau đó nói:
“Lão gia, em có ý này, chẳng phải vẫn còn Tiêu Thế Tu đó sao? Ban đầu vị trí thiếu phu nhân đó chẳng phải là của Phỉ Thuý à? Bây giờ chỉ cần nói với lão thái thái rằng Phỉ Thuý mới chính là người được hứa hôn với Tiêu Thế Tu, như vậy là ổn thoả rồi.”
“Như thế khác nào chúng ta lừa dối lão thái thái?!”
Lý Đan Hà nhếch môi cười lạnh, nói:
“Lão gia, chúng ta cứ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Sơ Nguyệt là được, nói rằng con nhỏ đó hại Phỉ Thuý để lừa Tiêu Thế Tu gả vào trong Tiêu gia, bởi vì sợ lão thái thái buồn nên mới không nói ra mà thôi.
Thực chất Lâm Sơ Nguyệt không phải là con gái của Lâm gia.”
Lâm Chấn Xuyên sửng sốt nhìn bà ta, Lý Đan Hà nói tiếp:
“Lão gia, bây giờ chỉ còn cách này thôi, anh cứ nói là anh phát hiện ra con nhỏ đó không phải là con gái của mình, chỉ có Phỉ Thuý mới là con gái của Lâm gia.
Khi đó Lân Sơ Nguyệt sẽ bị đuổi khỏi Tiêu gia.”
Bà ta mềm mỏng nói bên tai Lâm Chấn Xuyên, ông ta âm thầm suy nghĩ, Lý Đan Hà tiếp tục:
“Lão gia, hiện tại chỉ có em và Phỉ Thuý mới vì gia đình này mà thôi, còn Lâm Sơ Nguyệt con nhỏ đó…trong lòng nó vẫn thầm oán trách anh vì cái chết của Nã Lan, đúng không?”
Lâm Chấn Xuyên hít sâu một hơi, không phản bác.
Câu nói của Lý Đan Hà đã đâm trúng tim đen của ông ta, Lâm Sơ Nguyệt rõ ràng hận ông ta rất nhiều, điều này ông ta rõ hơn ai hết.
“Chấn Xuyên, nhân cơ hội này diệt cỏ phải diệt tận gốc, anh giữ một con nhỏ hận mình ở bên cạnh làm gì chứ? Đúng không?”
Ông ta nhắm mắt, ký ức trong đầu lướt qua như thước phim quay chậm, cuối cùng quyết định.
“Được, cứ làm như lời của em nói đi.”
Đạt được mục đích, Lý Đan Hà nở nụ cười tươi rói, bà ta gọi điện thoại ngay cho lão thái thái, nói rằng mình có chuyện muốn gặp mặt bà.
Trùng hợp là lão thái thái cũng đang muốn gặp mặt gia đình thông gia, nhân sự việc này nói rõ luôn tất cả mọi chuyện.
“Bà nội, bà có ở trong phòng không ạ?”
Tiêu Nhất Minh gõ cửa, hỏi.
Lão thái thái cúp điện thoại, trả lời:
“Cháu vào đi.”
Anh ta mở cửa bước vào, sắc mặt không rõ đang vui hay buồn.
Thanh âm cất lên nhàn nhạt:
“Bà nội, cháu muốn tổ chức một bữa tiệc để chào mừng Lưu Hạ đã trở về.”
“Sao?” Lão thái thái cau mày:
“Cháu cảm thấy Tiêu gia vẫn chưa đủ bị đàm tiếu hay sao mà lại muốn tổ chức tiệc?”
Tiêu Nhất Minh bình thản trả lời:
“Cháu cũng muốn nhân bữa tiệc này mà giải thích cho tất cả mọi người hiểu những chuyện đang xảy ra gần đầy ở Tiêu gia, tránh cho sau này gia đình chúng ta lại bị ảnh hưởng.”.