“Cô Lưu, cô chắc chắn với quyết định này của mình chứ?”
“Cuộc phẫu thuật sẽ rất rủi ro và đem lại hệ quả xấu sau này đấy.”
Thanh âm của Lưu Hạ vang lên:
“Tôi chắc chắn! Tôi muốn phẫu thuật ngay! Bằng mọi giá phải phẫu thuật cho tôi giống Lâm Sơ Nguyệt! Cho dù phải trả bất cứ giá nào tôi cũng bằng lòng!”
Video chỉ đến đó rồi kết thúc, Lưu Hạ không còn cười được nữa mà vẻ mặt của cô ta đã tái xanh.
Tiêu Nhất Minh quay sang nhìn cô ta, sự hoang mang lộ ra trong mắt.
“Lưu Hạ, chuyện này là thế nào?”
Cô ta không trả lời được, cả người giống như bị rơi xuống hầm băng, mọi âm thanh ồn ào xung quanh như không còn tồn tại.
Lúc này một người đàn ông mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, người nồng nặc mùi rượu bước vào trong bữa tiệc, ông ta chỉ thẳng vào Lưu Hạ rồi lớn tiếng mắng chửi:
“Con nhỏ chết tiệt kia! Cuối cùng tao cũng tìm ra được mày rồi!”
Lưu Hạ trợn trừng mắt cứ như nhìn thấy ma, cô ta dần lùi lại, còn ông ta thì cứ tiếp tục lại gần:
“Con nhỏ mất dạy! Bây giờ mày ăn sung mặc sướng nên quên luôn người từng đẻ ra mày rồi à?!”
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, còn núp sau lưng Tiêu Nhất Minh:
“Ông nói linh tinh gì vậy? Tôi không hề quen biết ông!”
“Á à…mày còn giả vờ nữa à Lưu Hạ? Mày nhìn xem đây là cái gì?! Đây là khuôn mặt thật của mày đấy!”
Ông ta lấy một xấp ảnh từ trong túi áo ra rồi ném vào mặt Lưu Hạ, trong ảnh cô ta chụp cùng với ba mẹ của mình, khuôn mặt giống với ông ta như đúc với đôi mắt một mí, chiếc mũi to đùng như trái cà chua, hai má còn đầy tàn nhang, đôi môi dày cồm cộm, khuôn mặt vuông chữ điền giống bố cô ta, ngược lại mẹ của cô ta thì lại là một mỹ nữ xinh đẹp.
Mặt Lưu Hạ lúc canh lúc trắng, cô ta hận người cha say xỉn nhu nhược còn xấu xí này! Tại sao cô ta không giống mẹ một chút nào cơ chứ?!
“Ông đừng có ở đây nói năng linh tinh! Ai là con gái của ông chứ?! Nhất Minh, em không quen ông ta, anh mau đuổi ông ta ra khỏi đây đi!”
Lưu Hạ lay cánh tay của Tiêu Nhất Minh nhưng anh ta không có phản ứng.
Trong khi đó người đàn ông kia càng lại gần Lưu Hạ hơn, ông ta phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt cô ta:
“Mày dám đuổi bố của mày ra khỏi đây sao? Lưu Hạ, cái dạng con gái mất dạy như mày, bây giờ còn ăn cháo đá bát? Bây giờ tao mới tìm được mày, mày chối bỏ tao chứ gì? Nhưng trong người mày đang chảy dòng máu của tao đấy, của Lưu Sướng Hoa này! Cho dù mày có phẫu thuật thẩm mỹ được đi chăng nữa thì mày có thay máu được hay không?!”
Lưu Hạ sợ hãi, cô ta lùi lại, lưng chạm phải màn hình lạnh như bằng, còn Lưu Sướng Hoa tiếp tục ép sát cô ta.
Ánh mắt ông ta vằn lên sự hiểm độc:
“Lưu Hạ ơi Lưu Hạ, khôn hồn thì bảo thằng chồng đẹp trai giàu có của mày đưa cho tao tiền, công tao nuôi mày lớn lên rồi mày ăn cháo đá bát như thế, bây giờ để mọi người biết hết rồi có phải xấu mặt mày hay không?”
Tiêu Nhất Minh đứng đó đã nghe thấy toàn bộ, anh ta đứng trơ ra như phỗng còn Lưu Hạ bỗng nhiên hét lên rồi ngac xuống đất ngất xỉu.
“Lưu Hạ!”
Tiêu Nhất Minh vội vàng chạy tới đẩy mạnh Lưu Sướng Hoa sang một bên, ông ta loạng choạng ngã phịch xuống đất.
Anh ta ôm cô ta chạy như bay ra ngoài, trong khi đó những người có mặt tại đây đang vô cùng hoang mang không biết thật giả thế nào.
Lưu Sướng Hoa nghiến răng giật mic của mc rồi nói:
“Tôi tên là Lưu Sướng Hoa, là cha của Lưu Hạ, con nhỏ đó là một người ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung.
Tôi vất vả nuôi nó khôn lớn sau đó nó lại vứt bỏ tôi, còn phẫu thuật thẩm mỹ để gả vào gia đình giàu có.
Mọi người đừng bị nó lừa, tôi cam đoan những gì tôi nói là sự thật!”
Đám đông bên dưới hoang mang tột độ.
“Những gì mà ông ta nói là sự thật sao…?”
“Trời ơi, vậy thì cô ta quả thật là một con người đáng sợ…”
Mc sau đó chẳng biết làm thế nào, đành kết thúc bữa tiệc một cách chóng vánh.
Thư ký Kim trở về báo cáo với Tiêu Thế Tu, anh bèn nhếch môi cười lạnh.
“Đưa ông ta đến đây đi.” Anh ra lệnh.
Một lúc sau, Lưu Sướng Hoa được đưa đến gặp mặt Tiêu Thế Tu, ông ta vừa vào đã nói ngay:
“Tôi đã làm đúng như anh bảo rồi, bây giờ anh đưa cho tôi tiền được chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiêu Thế Tu mỉm cười rồi đưa mắt ra hiệu cho thư ký Kim, giây lát sau ba cục tiền đã ở trước mặt Lưu Sướng Hoa.
Hai mắt ông ta sáng rỡ, ôm tiền vào trong ngực, vẻ mặt thoả mãn.
Tiêu Thế Tu nói:
“Nếu ông làm theo lời tôi thì số tiền sau đây mà ông nhận được sẽ còn là gấp ba…”
Lưu Sướng Hoa nghe vậy liền nhận lời ngay tức khắc:
“Bất cứ việc gì tôi cũng sẽ làm!”
“Tốt lắm.” Tiêu Thế Tu nhếch môi cười lạnh, sự lạnh lẽo toả ra trong đôi mắt thâm trầm..