Đi ra khỏi bữa tiệc, vào trong xe ô tô, Lâm Sơ Nguyệt đã hỏi anh:
“Thế Tu, anh có tin em không?”
Những lời sỉ nhục lúc nãy của Lâm Chấn Xuyên, Lâm Sơ Nguyệt sợ rằng anh nghĩ cô là người như vậy, dù sao bây giờ Tiêu Thế Tu cũng không nhớ gì cả.
“Nếu không tin cô, tôi còn đứng ra bảo vệ cô làm gì?” Tiêu Thế Tu gõ vào trán cô một cái, trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt cảm động, nhưng cô sợ anh chỉ là không muốn bị mất mặt nên mới làm thế mà thôi.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Tôi tin cô.”
Tiêu Thế Tu lấy khăn giấy trong hộc xe ra, cẩn thận lau vệt rượu trên người cô đi, Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa hết ngạc nhiên vì câu nói của anh lúc nãy, vẻ mặt ngây ngô xen lẫn ngốc nghếch nhìn anh.
“Ngốc…”
Anh không nhịn được mà nhéo mũi cô một cái.
Lâm Sơ Nguyệt khịt mũi, nói:
“Vậy anh chấp nhận việc trị liệu nhé?”
Cô gái này…
Tiêu Thế Tu không bắt kịp với tốc độ chuyển chủ đề nhanh như chong chóng này của cô.
Anh không từ chối như mọi khi mà trầm giọng đáp:
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Lâm Sơ Nguyệt nghe thế thì rất vui mừng, Tiêu Thế Tu ngẩn người ngắm nụ cười trên môi cô, đồng tử cô long lanh như những vì sao trên bầu trời kia, đem tới cho anh một cảm xúc rung động không thể diễn tả bằng lời mà chưa từng có trước đây.
Tiêu Thế Tu hắng giọng một tiếng, cố bình ổn lại cảm xúc của mình, lý trí anh mách bảo rằng đừng để bị quyến rũ bởi người phụ nữ này nhưng trái tim thì ngược lại, ban nãy thấy cô bị ức hiếp, trong ngực anh cảm giác rất khó chịu, anh không muốn nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp như vậy.
Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trên tay anh tự mình lau đi vết rượu vang, Tiêu Thế Tu chú ý tới gò má cô bị đỏ lên, anh lại gần thổi nhẹ lên đó, động tác dịu dàng thân mật như vậy bỗng chốc khiến cô cứng người.
“Đau không?”
Cô ấp úng, nét mặt luống cuống, cô rất muốn trả lời anh là đau, muốn nhào vào lòng anh nũng nịu như trước đây nhưng hiện tại không thể.
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu tỏ ra cứng cỏi:
“Không sao, vết thương này có là gì?”
Ánh mắt của Tiêu Thế Tu phút chốc thay đổi, anh nói:
“Những năm tháng ấy cô phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, sau này nếu như có bất cứ ai bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Viền mắt Lâm Sơ Nguyệt hoe đỏ khi nghe anh nói những lời này, trước đây cô chỉ có một mình, phải tự mình mạnh mẽ, Tiêu Thế Tu là người đầu tiên muốn bảo vệ cô, cô phát hiện ra mình ngày càng yêu anh nhiều hơn, Thế Tu…bao giờ anh mới có thể nhớ lại?
Tiêu Thế Tu không biết chỉ vì một câu nói của anh đã làm cô cảm động thế nào, Lâm Sơ Nguyệt đột ngột rướn người, đôi môi căng bóng áp lên môi anh chủ động hôn anh, Tiêu Thế Tu sững người, sau đó nhanh chóng vòng tay qua eo cô siết chặt.
Nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão, bầu không khí trong xe ngọt ngào và nóng bỏng, dư âm của buổi tối ngày hôm qua dường như đang quay trở lại, bàn tay anh hư hỏng luồn vào trong váy cô, nhưng cứ đúng vào thời khắc quan trọng thì Lâm Sơ Nguyệt lại đẩy anh ra.
Dục vọng trong người anh đang dâng lên rất khó chịu, Tiêu Thế Tu ôm cô, đôi môi nóng bỏng kề sát vào vành tai cô rồi nói:
“Đã là tình nhân của tôi thì phải có nghĩa vụ làm chuyện đó.” Anh nhắc nhở cô.
Nói xong, một lần nữa anh đưa tay sờ vào bắp đùi trắng mịn, Lâm Sơ Nguyệt bắt lấy tay anh, ánh mắt anh tối sầm không vui, cô ấp úng nói:
“Chuyện đó…không được…”
“Tại sao?”
“Tại vì hôm nay em đến ngày rồi.” Lâm Sơ Nguyệt nói dối.
Tiêu Thế Tu im lặng nhìn cô một lúc, sau đó buông cô ra, anh đúng là khó chịu thật nhưng cưỡng ép một người đang đến ngày thì anh không làm được, Lâm Sơ Nguyệt lén nhìn nơi đó của anh thấy nó quả thật hơi to lên.
Cô cắn môi, đỏ mặt quỳ xuống giữa hai chân anh, động tác lúng túng khi lần đầu làm chuyện đó.
Anh hít sâu một hơi, đáy mắt tối dần, hơi thở cũng trở nên nặng nề, một lúc sau cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, Tiêu Thế Tu lấy khăn giấy lau cho cô, vẻ mặt dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Bình thường sinh lực của anh rất dồi dào, làm cô suốt đêm, hiện tại cô đang mang thai nên không thể làm chuyện đó, hôm nay nói dối được nhưng còn ngày mai, ngày kia thì sao? Lâm Sơ Nguyệt đau đầu nghĩ…
Tiêu Thế Tu ít nhiều gì cũng được giải tỏa, cho dù chưa thỏa mãn nhưng cũng không muốn ở đây lâu, anh chuyển lên ngồi ở ghế lái, đích thân lái xe trở về nhà, đúng lúc đó điện thoại của cô reo vang.
Là một số điện thoại lạ, Lâm Sơ Nguyệt không nghe, nhưng người đó cố chấp gọi lại mấy lần liền.
Cuối cùng cô quyết định nghe máy.
“Có phải là cô Lâm Sơ Nguyệt phải không ạ?!”
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ, nghe rất khẩn trương và gấp gáp.
“Vâng, là tôi đây.” Cô linh cảm có chuyện gì không ổn.
“Tôi là y tá chăm sóc cho bệnh nhân Lý Khuynh Ngang, mong cô mau đến đây đi, ông ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch!”.