Tiêu Thế Tu đúng lúc bước ra khỏi phòng tắm, quần áo trên người chỉnh tề, anh nhíu mày khó chịu khi thấy Đường Nguyệt Y cầm điện thoại của mình.
“Cũng chỉ là rượu dây vào váy thôi, rửa sạch rồi thì tôi bảo thư ký Kim đưa em về.”
Anh lấy lại điện thoại trên tay cô ta, ánh mắt cùng thanh âm lạnh lùng.
Đường Nguyệt Y bỗng nhiên có chút không vui, cô ta đã ăn mặc quyến rũ như vậy rồi mà Tiêu Thế Tu lại chẳng tỏ vẻ gì cả, thậm chí cô ta còn cố tình buông lơi áo choàng tắm, từ góc độ của anh nhìn xuống thấp thóng thấy khe ngực sâu hút.
Đường Nguyệt Y đứng dậy, mỉm cười:
“Đúng thật, em làm phiền anh rồi, Thế Tu, dự án hôm nay em sẽ về nói lại với ba, ba rất mong được gặp anh đấy, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Cô ta nói xong, vươn tay lấy bộ váy mới mà anh sai thư ký Kim mua về, Đường Nguyệt Y vào nhà tắm thay đồ, một lúc sau cô ta bước ra, gương mặt ửng đỏ ngại ngùng quay lưng về phía anh nói:
“Thế Tu, anh kéo khoá giúp em được không?”
Tấm váy chỉ che khuất nửa bờ lưng trần của cô ta, một nửa lộ ra dưới mắt anh, tất cả là do Đường Nguyệt Y cố tình sắp xếp để câu dẫn anh, nào ngờ khuôn mặt của Tiêu Thế Tu chẳng bộc lộ chút sắc thái biểu cảm nào, nhanh tay kéo xoẹt khoá váy lên, tốc độ còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
“Xong rồi.”
Kéo xong anh còn rút khăn giấy ra lau tay mình, Đường Nguyệt Y sững sờ, nụ cười trên môi cứng đờ.
“Vậy em không làm phiền anh nữa, hẹn gặp anh vào ngày mai nhé.”
Tiêu Thế Tu gật đầu, không tiễn.
Cô ta luống cuống lấy túi xách trên ghế rồi rời đi, lúc ra đến cửa còn lưu luyến quay lại nhìn anh.
Người đàn ông này…sao anh có thể lạnh lùng đến thế?
Đường Nguyệt Y cắn răng, cô ta nhất định phải chiếm được trái tim của anh….
Cánh cửa đóng lại một lúc, Tiêu Thế Tu bấy giờ mới thở dài nới lỏng cà vạt trên cổ ra, ánh mắt vô tình liếc xuống điện thoại để trên bàn.
Anh cầm lên, kiểm tra cuộc gọi, Lâm Sơ Nguyệt thế mà không thèm gọi cho anh một cuộc nào, cô gái vô tâm này, rõ ràng chỉ là một nhân tình thôi mà sao cứ quấy nhiễu tâm trí anh không ngừng…?
Lâm Sơ Nguyệt đêm đó không ngủ được, cô cứ nằm trằn trọc mãi, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn rồi lại buông xuống, thở dài…mãi cho tới gần sáng cô mới chập chờn thiếp đi, vừa mới mở mắt ra một cái Lâm Sơ Nguyệt đã vội vơ lấy điện thoại kiểm tra xem anh có nhắn gì không nhưng màn hình chẳng hiển thị thông báo nào.
Cô ném điện thoại sang một bên xuống giường đánh răng rửa mặt, còn trang điểm thật xinh đẹp, Tiêu Thế Tu đã dám ăn phở thì cô cũng ăn nem cho anh biết mặt!
Lâm Sơ Nguyệt mở tủ đồ ra, chọn một bộ váy quyến rũ ra rồi mặc vào, váy màu đen bó sát làm nổi bật làn da trắng ngần vốn có của cô, chân váy xẻ tà thấp thoáng đôi chân thon dài…
Cô xoã tóc, mái tóc dài suôn mượt tới eo, đong đưa nhẹ nhàng theo làn gió, thoáng lộ ra bờ lưng trắng nõn cùng vòng eo nhỏ nhắn.
Lâm Sơ Nguyệt tô son thật đẹp, cầm thêm một chiếc túi xách rồi ra ngoài.
Ngô quản gia nhìn thấy cô, phút chốc sững sờ:
“Thiếu phu nhân, cô đi đâu mà mặc đẹp vậy ạ?”
Phong cách này ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây ở Lâm Sơ Nguyệt, trước đây cô luôn mặc những bộ váy nền nã, không gợi cảm như thế bao giờ.
Lâm Sơ Nguyệt đeo kính râm vào, thoải mái đáp:
“Ngô quản gia, tôi có chút việc nên ra ngoài một lát.”
Cô không nói rõ là mình đi đâu, bởi vì cô biết chắc rằng ông ta sẽ báo cáo lại cho Tiêu Thế Tu biết.
Quả nhiên cô vừa mới lên xe taxi rời đi thì Ngô quản gia đã gọi điện thoại cho anh ngay lập tức.
“Thiếu gia…thiếu…à Lâm Sơ Nguyệt vừa mới đi ra ngoài, còn ăn mặc rất đẹp, cô ấy nói là có việc nên nhanh chóng đi rồi ạ.”
“Hửm?”
Tiêu Thế Tu khẽ nhíu mày, anh đã dặn cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, vậy mà cô định đi đâu vậy?
“Tôi có chụp lại một tấm ảnh ạ.”
Ngô quản gia còn ân cần gửi cho anh xem, bức ảnh chụp nghiêng phơi bày toàn bộ đường cong quyến rũ của cô trong bộ váy gợi cảm.
Nhìn xong hai hàng lông mày của anh nhíu lại càng chặt, dám ăn mặc như vậy đi ra ngoài, Lâm Sơ Nguyệt em chán sống rồi hả?!
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, máu nóng chậm rãi dâng trào, bàn tay cầm điện thoại của anh bất giác siết chặt lại.
Đường Nguyệt Y thấy anh ra ngoài một lúc rồi vẫn chưa quay lại nên cô ta sốt ruột đi tìm anh.
“Thế Tu…”
Tiêu Thế Tu quay đầu lại, cúp máy.
Cô ta thấy sắc mặt anh dường như có chút không vui.
Bèn hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu.
Vào thôi.”
Đường Nguyệt Y đi theo phía sau anh, quay trở lại trong phòng ăn.
Đường Hoan Thúc thấy anh và cô ta cùng quay trở lại, vẻ mặt thoáng chốc giãn ra.
“Xin lỗi chú Đường…”
“Không sao đâu, công việc mà…”
Đường Hoan Thúc cười đáp, ông ta hiểu tính cách của Tiêu Thế Tu luôn coi công việc là trên hết, bao nhiêu năm gặp lại nhìn anh càng trưởng thành, chững chạc hơn, ông ta càng thêm hài lòng.
“Thế Tu, Nhất Minh đã kết hôn rồi, bao giờ thì cháu mới kết hôn?”
Đường Hoan Thúc bỗng nhiên hỏi.
Đường Nguyệt Y liền quay sang nhìn anh, nhịp tim bất giác đập nhanh dần.
Ông ta không đợi anh trả lời đã nói tiếp:
“Thế Tu, cháu cùng với Nguyệt Y đã lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cũng gọi là thanh mai trúc mã, con bé cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ, đủ năng lực để tiếp quản Đường thị rồi, rất phù hợp để bên cạnh giúp đỡ cho cháu.”.