Lâm Sơ Nguyệt không biết đằng sau bức màn năm xưa còn ẩn chứa những bí mật động trời gì nữa, nếu như ông ngoại cũng ra đi theo mẹ thì giờ đây có lẽ Lâm Chấn Xuyên đã thành công chôn vùi tội ác đó rồi.
“Lý Đan Hà, bà lừa Lâm Chấn Xuyên, nếu như ông ta mà biết được sự thật này thì sẽ thế nào?”
Bà ta giật mình, hai mắt mở to hiện ra vẻ sợ hãi.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, nói tiếp:
“Tôi chỉ cần nói với ông ta một câu thôi rồi xét nghiệm ADN thì Lâm Chấn Xuyên sẽ biết được ngay thôi, bà nghĩ với tính cách của ông ta thì sẽ xử lý bà thế nào? Niệm tình cũ hay là…sẽ đuổi bà ra khỏi đây ngay lập tức hoặc tống bà vào tù?”
Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật theo từng câu chữ của Lâm Sơ Nguyệt, bà ta há miệng mà cơ miệng đơ cứng chẳng nói được gì, trong lòng cô chẳng có một chút thương cảm nào, so với những gì mà mẹ cô phải chịu từ bọn chúng thì những lời này có là gì?!
Lý Đan Hà hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng mặt lên nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đừng có ở đây ăn nói hàm hồ, coi chừng không về được đâu!”
Cô nhếch môi, cười lạnh:
“Bà định uy hiếp tôi sao?”
“Vì con gái tao thì cái gì tao cũng dám làm!”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, bật cười to:
“Nói hay lắm! Lý Đan Hà, tôi cũng vì mẹ tôi nên cái gì tôi cũng dám làm!”
“Năm xưa bà cùng với Lâm Chấn Xuyên hại chết mẹ tôi, hại ông ngoại tôi, hại tôi tan cửa nát nhà, Lý Đan Hà bà nói xem tôi nên làm gì đây?”
Còn nỗi đau nào đau đớn hơn việc mất đi gia đình và người thân, còn bị chính người mà mình gọi là cha phản bội?
Sắc mặt Lý Đan Hà lúc xanh lúc trắng, biểu hiện bị cô kích động không ít, bà ta nghiến răng, ra lệnh cho người hầu:
“Mau lôi con nhỏ này ra ngoài! Đừng để nó ở đây ăn nói hàm hồ nữa!”
Bà ta trừng mắt quát lớn, mấy người hầu kia dù sao cũng ăn cơm dưới trướng bà ta nên nhanh chóng ở hai bên dồn sức lôi cô ra khỏi cửa.
Lâm Sơ Nguyệt lén lấy ngân châm trong túi xách ra, nhanh nhẹn châm trúng từng huyệt đạo trên người bọn họ, mấy người hầu đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn rồi ngã gục hết xuống dưới đất.
“Mày…”
Lý Đan Hà hoảng sợ lùi lại, Lâm Sơ Nguyệt cong môi:
“Hai người đúng là giống nhau nhỉ? Đến biểu cảm sợ hãi cũng giống y hệt nhau.
”
“Mày nói gì?”
Lý Đan Hà sửng sốt trợn to mắt, hôm qua bà ta thấy Lâm Phỉ Thuý khóc lóc trong điện thoại sau đó sáng nay lại nói không có gì, ban nãy bà ta còn thấy cô ta ôm mặt nhốt mình trong phòng, hoá ra là do Lâm Sơ Nguyệt gây ra sao?
“Con nhỏ khốn kiếp này! Có phải mày đã làm gì Phỉ Thuý không?!”
Cô không hề giấu giếm mà trả lời:
“Tôi đã rạch mặt cô ta đấy.
”
“Rạch mặt?”
Lý Đan Hà không tin nổi vào tai mình, bà ta biết Lâm Phỉ Thuý trân trọng vẻ ngoài của mình đến nhường nào, đối với con gái thì gương mặt là quan trọng nhất, nay lại bị huỷ dung…Lý Đan Hà không thể rha thứ cho Lâm Sơ Nguyệt được, bà ta vươn hai tay rồi lao tới cô, thanh âm gào thét:
“Con khốn! Hôm nay tao phải xé xác mày ra! Mày đã hãm hại con gái tao!”
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy lách người sang một bên, Lý Đan Hà vồ hụt còn bị ngã sõng soài trên đất, nhưng bà ta cứ như phát điên mà lao tới cô tiếp.
Ngôn Tình Hay
Cô không muốn ở đây phí thời gian với bà ta nhiều nên đã dùng ngân châm làm cho bà ta bất động, Lý Đan Hà nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm thù, vằn đỏ lên tia máu, Lâm Sơ Nguyệt sảng khoái bật cười:
“Lý Đan Hà, tôi không có thời gian để chơi đùa với bà, bà yên tâm đi, sau Lâm Phỉ Thuý sẽ đến lượt bà, từng người một các người sẽ phải chịu tội trước mặt mẹ tôi!”
Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt liền quay người bỏ vào bên trong, Lý Đan Hà ú a ú ớ hét cũng không hét được, bà ta cắn chặt môi dưới tới nỗi bật máu.
Lâm Sơ Nguyệt tìm phòng của mẹ, nhưng căn phòng đó đã bị khoá trái cửa, ổ khoá do để lâu ngày nên cũng rỉ sét đi nhiều, cô tìm một con sư tử bằng đá được đặt trên bệ gần đó, bê nó tới rồi đập vào khoá cửa.
Sau vài lần đập, ổ khoá liền bung ra, Lâm Sơ Nguyệt mở cửa đi vào, mùi không khí ẩm thấp và bụi bao xung quanh bỗng chốc xông vào mũi cô khiến cô hắt xì mấy lần liền.
Cô đi tới cửa sổ rồi mở rèm ra, ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong căn phòng giúp cô nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Mọi đồ vật đều bị bụi phủ dày đặc, sau khi mẹ cô chết thì Lâm Chấn Xuyên đã cho đốt hết đồ đạc trong phòng đi chẳng để lại cái gì, đến một tấm ảnh cũng chẳng giữ lại được.
Lâm Sơ Nguyệt cố kìm nước mắt, cô hít sâu một hơi rồi theo lời ông ngoại, tìm viên gạch ông đã đánh dấu rồi bẩy nó lên.
Cô không tốn nhiều sức để lật được nó ra, bên trong quả nhiên có giấy tờ và con dấu của ông, còn có một bức ảnh mẹ cô ôm cô trên đùi, vẻ mặt ẩn chứa nụ cười hạnh phúc.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve bức ảnh ố vàng, giọt nước mắt nóng hồi theo gò má rơi xuống, hai bả vai gầy khẽ run lên, đột nhiên giật mình một cái, Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy vụt qua người mình, sau đó tầm mắt phía trước bỗng chốc tối sầm….
.