Mọi căn phòng, mọi ngọc ngách đều được lục tung lên không bỏ sót kẽ hở nào, nhưng người lại không tìm thấy.
Lâm Chấn Xuyên run lên vì tức, vẻ mặt tím tái mà không làm được gì, người cuối cùng chạy đến báo cáo với Tiêu Thế Tu, vẫn là câu nói mang đến cho anh sự tuyệt vọng:
“Không có ạ.”
“Tiêu nhị thiếu gia, tôi đã nói rồi, con bé đó không có ở đây!”
Lâm Chấn Xuyên giận dữ nói.
Tiêu Thế Tu không trả lời, đích thân đi tìm từng phòng.
Lý Đan Hà lo lắng nhìn theo bóng anh, bà ta lén gọi điện thoại cho Lâm Phỉ Thuý nhưng không được.
Đến căn phòng cũ của mẹ cô, bước chân anh bỗng dừng lại, Tiêu Thế Tu đẩy cánh cửa phòng ra, bụi theo vệt nắng bay tán loạn trong không khí, cũng chẳng hề có một ai cả.
Đáng lẽ anh sẽ rời đi nhưng như có người mách bảo, Tiêu Thế Tu đưa mắt tìm quanh căn phòng, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc hoa tai rơi ở trong góc.
Nó nằm ở bên rìa một cái ghế nên nếu không chú ý thì sẽ không nhìn ra được.
Anh cúi xuống cầm nó lên, đây là…hoa tai của Lâm Sơ Nguyệt, anh từng thấy cô đeo nó một lần.
Tiêu Thế Tu siết chặt nó trong lòng bàn tay, cầm theo chiếc hoa tai bước ra khỏi phòng.
Lâm Chấn Xuyên thấy anh quay lại, ông ta liền nói:
“Tiêu nhị thiếu gia, không có ai đúng chứ? Con nhỏ đó sao có thể ở đây?”
“Hừ…vậy đây là gì?” Tiêu Thế Tu ngắt lời ông ta.
Chiếc hoa tai trong lòng bàn tay anh như phát sáng.
Tiêu Thế Tu không kìm được mà cao giọng:
“Rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy?!”
Lâm Chấn Xuyên cũng phải giậy mình trước khí thế của anh, hai mắt Tiêu Thế Tu vương tơ máu, ánh mắt hung dữ như tula dưới địa ngục.
Lý Đan Hà càng sợ hơn, bà ta vô tình lùi về sau mấy bước chân, Tiêu Thế Tu vừa đánh mắt qua bà ta đã sợ đến nhũn cả chân, đánh rơi chiếc điện thoại trong tay.
Anh lập tức nhặt chiếc điện thoại đó lên, màn hình tin nhắn hiển thị tin nhắn vừa gửi cho Lâm Phỉ Thuý:
“Con đang ở đâu? Tiêu Thế Tu đang ở Lâm gia tìm kiếm Lâm Sơ Nguyệt, đừng làm gì dại dột đấy!”
Anh siết chặt điện thoại kêu lên từng tiếng răng rắc, tiếp theo ném mạnh nó vào tường.
Nó rơi xuống đất rồi gãy làm đôi, Lý Đan Hà giật bắn mình, Tiêu Thế Tu từng bước áp sát, thanh âm lạnh lẽo rít lên bên cạnh mang tai bà ta ong ong:
“Nói! Bà cùng Lâm Phỉ Thuý đưa cô ấy đi đâu rồi?!”
Lâm Chấn Xuyên kinh ngạc:
“Đan Hà…cô…?”
Ông ta đã bảo Lý Đan Hà đừng ra tay với Lâm Sơ Nguyệt lúc này nhưng bà ta vì quá hận cô nên không màng tới lời cảnh báo của Lâm Chấn Xuyên.
Tiêu Thế Tu chợt vươn tay ra, năm ngón tay bóp chặt lấy cần cổ mảnh mai của bà ta:
“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, bà đưa cô ấy đi đâu rồi?!”
Gương mặt của Lý Đan Hà tím tái, bà ta há mồm ra thoi thóp đớp lấy không khí, Tiêu Thế Tu càng siết chặt tay, Lâm Chấn Xuyên muốn cản anh nhưng không được, thuộc hạ của anh đã đứng chặn trước mặt ông ta ngăn cản không cho ông ta bước thêm bước nào nữa.
Lý Đan Hà không thở nổi, cổ họng đau đớn, tròng mắt trợn trắng lên, bà ta khó khăn rít từng chữ qua kẽ răng:
“Ở…ở bờ sông trên đường Đại Thuỷ.”
“Ặc.”
Tiêu Thế Tu quăng bà ta xuống đất như một con cá chết, Lý Đan Hà ho sặc sụa, còn bị Lâm Chấn Xuyên mắng như tát nước:
“Đồ ngốc! Ai cho cô đụng vào Lâm Sơ Nguyệt! Lý Đan Hà cô không coi lời tôi nói ra gì nữa hay sao?”
Bà ta uất ức, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, cắn môi để nuốt uất hận vào bên trong…
……
Bờ sông Đại Thuỷ.
Mặt nước trong xanh, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, thỉnh thoảng gợn lên từng đợt sóng biển lặng lẽ yên bình giống như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Tiêu Thế Tu tìm tới một chỗ cho thuê thuyền, hỏi một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi:
“Từ sáng đến giờ có ai thuê thuyền của ông không?”
Người đàn ông đó liếc qua liếc lại rồi lắc đầu, Tiêu Thế Tu vừa nhìn đã biết là ông ta có điều khuất tất, anh đưa mắt ra hiệu cho người của mình, anh ta đi tới, đấm cho ông ta một cú thật mạnh vào bụng.
Ông ta đau đớn gập người, Tiêu Thế Tu mất kiên nhẫn hỏi lại:
“Mau nói đi!”
“Có…có một người phụ nữ…”
“Cô ta đâu?”
Ông ta lắc đầu:
“Tôi cũng không biết nữa…cô ta đi được vài tiếng trước rồi..”
Ánh mắt Tiêu Thế Tu tối sầm lại, Lâm Phỉ Thuý đem Lâm Sơ Nguyệt đến đây, chẳng lẽ…
“Con thuyền đó đâu?” Anh hỏi.
Ông ta chỉ vào một con thuyền bên trong góc, Tiêu Thế Tu lên thuyền kiểm tra, trên mặt đất còn lại dây thừng dính máu đã khô và vải váy bị xé rách…
Anh nhặt chúng lên, đáy mắt là sự cuồng nộ không thể diễn tả được…
Rốt cuộc Lâm Sơ Nguyệt đã phải chịu đựng những gì? Rõ ràng hôm qua anh vừa mới gọi điện cho cô, vừa mới nghe giọng cô, còn ôm hôn cô, giờ đây cô đã biến mất…
Nỗi đau trong tim anh lan tràn khắp cơ thể, cắn xé toàn bộ mạch máu….