Lâm Sơ Nguyệt không muốn căng thẳng nên đã lên tiếng:
“Thế Tu, em không sao đâu, một chút nữa là sẽ ổn thôi.”
Cho dù cô có nói thế thì Tiêu Thế Tu vẫn bảo người hầu bê hết mấy món nhiều dầu mỡ đi, chứng kiến cảnh anh vì Lâm Sơ Nguyệt mà hao tâm tổn sức như vậy cả Đường Nguyệt Y và Lưu Hạ đều đố kỵ khôn nguôi.
Tiêu Nhất Minh cứ như là người vô hình, bất cứ nơi nào xuất hiện Tiêu Thế Tu là anh ta trở nên mờ nhạt.
Người hầu bấy giờ bưng một bát cháo trắng bốc khói nghi ngút lên, Tiêu Thế Tu xúc từng thìa lên thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng:
“Em tự ăn được mà.”
“Nghe lời.”
Tiêu Thế Tu nhìn cô ôn nhu, giọng nói lại nghiêm khắc, Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn mở miệng, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
Ngược lại anh chẳng bận tâm xung quanh có những ai, chỉ quan tâm chăm sóc cho cô mà thôi.
Lưu Hạ không nhịn được nữa, đứng bật dậy nói:
“Bà nội, cháu xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”
Tiêu Nhất Minh nhìn theo bóng dáng của cô ta, lát sau cũng đi theo vào.
Lưu Hạ mở nước ào ào, ánh mắt nhìn đăm đăm vào tấm gương.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến cho cô ta giật mình:
“Nhìn thấy bọn họ thân mật như thế, em khó chịu lắm à?”
Cô ta quay ngoắt lại phía sau, thở mạnh:
“Sao anh lại vào đây?”
Tiêu Nhất Minh không đáp, nói tiếp:
“Lưu Hạ, chúng ta lật bài ngửa với nhau đi, người mà em thích bao nhiêu năm qua chỉ có Tiêu Thế Tu thôi có phải không? Em đã từng thích anh chưa?”
Cô ta cảm giác ánh mắt của Tiêu Nhất Minh có gì đó rất khác nhưng không giải thích được.
“Nhất Minh, anh nói linh tinh gì thế?” Cô ta ngầm phủ nhận.
Khoé môi qnh ta nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo:
“Anh đã biết tất cả rồi, em không cần phải nói dối nữa đâu.”
Bao nhiêu năm qua anh ta cứ như một thằng ngốc đuổi theo cô ta, hoá ra lại bị cô ta lừa.
Lưu Hạ đi tới khoác tay anh ta làm nũng:
“Ông xã, anh nói gì vậy? Em yêu anh mà…”
Cô ta ngẩng đầu, chớp mắt, dùng khuôn mặt giống Lâm Sơ Nguyệt để nhìn anh ta, nhưng Tiêu Nhất Minh chẳng mảy may động lòng chút nào.
Anh ta lạnh lùng gạt tay của cô ta khỏi tay mình, không nói gì mà quay người đi mất.
Lưu Hạ sững sờ, nghiến răng bực bội.
Tiêu Nhất Minh quay trở về phòng ăn, vô tình chạm mặt Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt vừa mới đi ra.
Anh coi như không nhìn thấy, đỡ cô đi lướt qua anh ta.
Tiêu Nhất Minh siết chặt tay thành nắm đấm, anh ta muốn giữ Lâm Sơ Nguyệt lại nhưng lấy tư cách gì đây?
Cô lén quan sát sắc mặt anh thấy Tiêu Thế Tu vẫn bình thường không tỏ thái độ gì cả, đến trước cửa phòng vệ sinh anh còn định theo cô vào cũng nhưng đã bị Lâm Sơ Nguyệt chặn lại.
“Thế Tu, em tự vào được rồi.”
“Vậy anh đứng bên ngoài chờ.”
“Được.”
Lâm Sơ Nguyệt không ngờ Tiêu Thế Tu lại chăm sóc cô ngay trước mặt bọn họ thế.
Trong lòng bỗng nhiên lan tràn hạnh phúc ngọt ngào như mật, nào ngờ một giọng nói đố kỵ bỗng vang lên từ phía sau.
“Nhìn cô có vẻ rất hạnh phúc nhỉ?”
Cô giật mình, quay đầu nhìn thấy Lưu Hạ đã ở đó từ bao giờ.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng buồn quan tâm tới cô ta, cô rửa tay xong định đi ra ngoài thì bị Lưu Hạ chặn lại.
“Lâm Sơ Nguyệt, cô muốn biết một bí mật không?”
“Cô định giở trò gì?”
Cô nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh giác.
“Thế Tu đang ở bên ngoài, cô đừng dại dột mà làm bậy.”
Lưu Hạ nhếch môi cười khẩy:
“Yên tâm đi tôi chỉ muốn nói cho cô biết một chuyện thôi.”
“Tôi không muốn nghe, cô tránh ra đi.”
Lâm Sơ Nguyệt lách qua người cô ta định đi nhưng bị câu nói của cô ta làm cho kinh ngạc mà đứng khựng lại.
“Cô thật sự không nhớ Bối Bối là con của mình à?”
“Cái gì…?”
Cô quay đầu nhìn cô ta, hai mắt mở to.
Lưu Hạ cười nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, đúng là cô đã hoàn toàn quên mất nhỉ? Đến con của mình mà còn không nhớ, thôi thì tôi làm phước cho cô vậy, Bối Bối chính là con của cô và Thế Tu đấy, nhưng cô vừa đẻ nó ra thì tôi đã bắt nó đi rồi, hơn nữa còn làm cô mất trí nhớ nữa đấy…”
“Cô đang nói linh tinh gì vậy…?”
Lâm Sơ Nguyệt không tin những gì mà cô ta nói, Lưu Hạ bật cười, lôi điện thoại ra mở một đoạn băng ghi âm lên.
Giọng nói của cô ta và Lâm Sơ Nguyệt cùng vang lên:
“Lâm Sơ Nguyệt, đứa con này đáng lẽ không được sinh ra, nên từ giờ nó sẽ là con của tôi, Thế Tu cũng là của tôi, cô đừng hòng cướp đi anh ấy!”
“Lưu Hạ…đừng mà, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi đi…”
Thanh âm của cô khi đó thê lương nức nở van xin cô ta, là nỗi đau khi vuột mất chính đứa con mà mình mang nặng đẻ đau.
Cả người cô run lên lẩy bẩy, trong đầu như có hàng vạn âm thanh đang kêu gào, không rõ đâu mới là thật đâu là hư ảo, đúng lúc đó Tiêu Thế Tu thấy lâu quá nên đi vào xem cô thế nào, Lưu Hạ lập tức lướt qua anh đi mất..