“Sơ Nguyệt!” Tiêu Thế Tu vừa đuổi theo cô vừa gọi.
Lâm Sơ Nguyệt không biết đã đi đâu, anh gọi cô cũng không trả lời, bên ngoài dãy hành lang dài dằng dặc, tâm trạng của anh như chìm xuống đáy vực sâu.
“Chết tiệt!”
Anh trút giận vào bức tường, những đốt ngón tay va đập với mặt tường cứng rắn trở nên đỏ rực túa máu, nhưng anh cảm thấy nỗi đau thể xác làm sao bằng được nỗi đau trong tim.
Ánh mắt lúc nãy mà Lâm Sơ Nguyệt dành cho anh rất lạnh lùng và thờ ơ, không biết từ bao giờ mọi cử chỉ hay hành động của cô đều tác động lớn tới anh đến như vậy.
Cảm giác này gọi là gì?
Ngôi nhà này anh rõ hơn ai hết, nhất là từng căn phòng một, nếu cô muốn trốn thì cũng không trốn thoát được khỏi tay anh.
Tiêu Thế Tu chỉ lo anh có được cô nhưng cô lại căm ghét anh mà thôi.
Lâm Sơ Nguyệt vào bừa một căn phòng rồi chốt chặt cửa lại, không thèm quan tâm tới anh nữa, nhìn Amanda thân mật với anh như vậy ắt hẳn trước đây hai người có mối quan hệ rất tốt, lúc bị thương còn đến nhà cô ta, ngoài mặt anh lại thân mật với cô, hay là anh muốn lợi dụng cô để khiến cô ta ghen? Nếu thực sự là như thế thì lòng dạ Tiêu Thế Tu quá khó lường rồi….
Lâm Sơ Nguyệt co người trên giường, đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, đây giống như là phòng ở của nữ với gam màu hồng nhạt, trong phòng cũng rất sạch sẽ, đặc biệt ở trên đầu giường còn đặt một tấm ảnh bị để gập xuống bàn.
Cô tò mò muốn lật lên xem, nào ngờ vừa mới lật lên đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
Bức ảnh được lồng trong khung kính rất cẩn thận, trong ảnh là một cặp trai gái, người con trai không ai khác chính là Tiêu Thế Tu, còn người con gái đang kiễng chân hôn lên má anh lại có ngoại hình giống cô tới tâm mươi phần trăm.
Ánh mắt của Tiêu Thế Tu rất dịu dàng khi nhìn cô gái đó, cô gái kia cũng vậy, nhìn hai người không khác gì một cặp tình nhân đang yêu nhau.
Cảm xúc trong lòng Lâm Sơ Nguyệt cứ thế mà bị dập tắt, cô như bị dội cả một chậu nước đá xuống đầu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chỉ là vật thay thế đối với anh mà thôi.
“Sơ Nguyệt! Em ở bên trong à?!”
Đúng lúc đó bên ngoài vang lên giọng nói của Tiêu Thế Tu, anh đập cửa liên tục nhưng không thấy cô trả lời, đã vậy cửa còn bị khoá trái từ bên trong.
Tiêu Thế Tu biết ngay cô ở trong căn phòng này, anh ra lệnh cho người hầu đi lấy chìa khoá đến mở cửa ra, Lâm Sơ Nguyệt chẳng buồn quan tâm, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, nhưng có một điều chắc chắn ngay bây giờ đó là cô không muốn nhìn thấy mặt anh.
“Sơ Nguyệt! Mở cửa ra cho tôi!”
“Nếu em không mở cửa thì tôi sẽ phá cửa đấy!”
Một mảnh im lìm tĩnh lặng bao trùm, Tiêu Thế Tu ban đầu còn nghĩ rằng cô chỉ đang làm mình làm mẩy với anh mà thôi nhưng mãi không thấy cô trả lời, một suy nghĩ đáng sợ đã hiện lên trong đầu anh, hay là cô nghĩ quần rồi?
“Sơ Nguyệt! Sơ Nguyệt!”
Tiêu Thế Tu đập cửa kêu rầm rầm, anh hối hận vì trước đây làm cửa tốt quá, lúc này người hầu mới vội vã mang chìa khoá tới, anh lập tức giật lấy chiếc chìa khoá trên tay cô ta, tra nó vào ổ.
“Cạch!”
Cánh cửa được mở tung, Lâm Sơ Nguyệt không ngờ anh phá được cửa để vào, cô hoảng hốt nhìn anh, tung chăn định chạy ra ngoài nhưng đã bị bắt lại.
“Em định chạy đi đâu?!”
Nhìn thấy cô không sao anh thầm thở phào một tiếng, nỗi giận dữ bấy giờ mới dâng lên.
“Buông tôi ra!”
Cô giật mạnh tay mình khỏi tay anh, Tiêu Thế Tu cau mày chuyển sng ôm chặt eo cô, hai cánh tay như gọng kìm mặc cho cô vùng vẫy cơ nào cũng không thoát được.
“Em bình tĩnh nghe tôi giải thích đã, mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.”
Không giống như cô nghĩ?
Đã rõ rành rành ra rồi anh còn muốn che giấu tới tận bao giờ?
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy mình giống như con ngốc để anh xoay vòng vòng trêu đùa vậy, cô kiên quyết vùng mạnh vô tình đụng tới vết thương trên bụng anh khiến cho Tiêu Thế Tu đau điếng kêu lên một tiếng.
“Hự…”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, mùi máu thoang thoảng xông vào mũi cô, từ nãy đến giờ anh bị kích động cũng không ít, còn chạy qua chạy lại nên vết thương càng rách ra nhiều khiến mâu lại bắt đầu chảy ra.
Gương mặt anh trắng bệch, nhưng đôi tay vẫn vững vàng giữ chặt cô không buông.
Khoé mi Lâm Sơ Nguyệt cay xè, vừa ức vừa thương anh, chỉ vì cô giống với cô gái kia nên anh mới cứu cô có phải không? Vì anh yêu cô gái đó nên anh mới liều mạng như vậy?
Cô muốn hỏi anh cho ra nhẽ nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, Lâm Sơ Nguyệt rất sợ anh thừa nhận….
Trong khi đó Tiêu Thế Tu vừa ôm cô vừa dỗ dành:
“Bảo bối, em tức giận cái gì chứ? Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, giữa tôi và Amanda chẳng có chuyện gì cả, tôi không thích cô ta, nếu em không thích thì chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay rồi trở về nhà.”
Nhà ư?
Đâu có ngôi nhà nào dành cho cô?
“Tiêu Thế Tu…”
????????????????.