Trong căn phòng lúc này, bầu không khí ngập tràn ấm áp nóng bỏng, môi lưỡi anh ở trong miệng cô tuỳ tiện càn rỡ, Lâm Sơ Nguyệt bị anh hôn đến nỗi xây xẩm mặt mày, cơ thể mềm nhũn tựa vào ngực anh, hai cánh tay buỗng thõng xuống dưới, bàn tay anh len lỏi vào trong áo cô khuấy động, mân mê trên làm da mềm mại, Lâm Sơ Nguyệt run lên, chút lý trí còn sót lại như bị anh đoạt mất, hai gò má phiếm hồng như trái đào mật, hàng mi run rẩy khe khẽ, cả người cũng dần nóng lên theo anh.
Tiêu Thế Tu mở mắt ra nhìn cô, khoé miệng cười nhẹ, đôi tay táo tợn đi vào sâu hơn đặt lên nơi đầy đặn mềm mại ấy, Lâm Sơ Nguyệt bỗng giật mình mở bừng mắt,hoảng hốt đẩy anh ra…
Tiêu Thế Tu không phòng bị liền bị đẩy lùi, trong mắt có chút tiếc nuối, cơn giận ban nãy được xua tan đi không ít, hai người chưa ai lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt bối rối, hai bàn tay đặt trên đùi xoắn xuyt vào nhau như tố cáo cô.
Tiêu Thế Tu cảm giác cô đang giận anh chuyện gì đó, anh không đoán ra được, trong đầu thầm suy nghĩ nên dùng cách nào để gặng hỏi cô đây?
Trong lúc cô đang trấn tĩnh lại bản thân thì một hơi ấm từ phía sau bỗng nhiên bao bọc lấy mình, ngay sau đó thanh âm trầm trầm của anh vang lên bên tai cô:
“Bảo bối, tôi đau quá…”
Lâm Sơ Nguyệt lo lắng quay đầu lại:
“Đau ở đâu cơ?”
Tiêu Thế Tu cười mỉm, cảm giác được cô quan tâm như mật ngọt lan tràn trong tim.
Sự lo lắng trong mắt cô hiện lên rất rõ, vậy mà cô còn che giấu từ chối nói thích anh cái gì đây?
Anh biết lợi dụng vết thương để cô quan tâm đến mình thật không tốt nhưng hiện tại hãy để anh ích kỷ một lần thôi.
“Ở đây.”
Tiêu Thế Tu cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình, Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch đó, phút chốc hoảng loạn lộ rõ trên gương mặt thanh tú.
“Tiêu…Tiêu Thế Tu, anh bị đau tim à…?”
Nhìn đôi mắt cô đỏ rần lên long lanh ánh nước, Tiêu Thế Tu lặng người mất mấy giây, dở khóc dở cười.
Anh gật đầu xác nhận, cái gật đầu đó như cuốn bay linh hồn cô.
“Anh…anh có thấy khó thở không? Đau như thế nào? Để tôi gọi bác sĩ nhé…bác sĩ…”
Lâm Sơ Nguyệt lo lắng đến nỗi nói lắp ba lắp bắp, tay chân khua khoắng loạn xạ, cô định chạy đi gọi bác sĩ nhưng đã bị anh kéo ôm trở lại trong ngực.
“Đồ ngốc…”
“Sao?”
“Trái tim của tôi đau là vì em đấy…”
“Cái gì…?”
Cô ngây ngốc không hiểu, Tiêu Thế Tu không nhịn được mà bẹo má cô một cái, thanh âm tủi thân vô cùng:
“Tôi nói trái tim của tôi đau là vì em, Lâm Sơ Nguyệt.”
“Tại sao lại là vì tôi?” Cô vẫn chưa hiểu lời anh nói, gượng gạo hỏi lại.
Tiêu Thế Tu đến bó tay với cô, anh nhéo yêu chóp mũi cô sau đó cúi đầu kề mũi mình sát mũi cô, thì thầm đáp:
“Bởi vì nó thích em cho nên mới đau.”
Trong đầu cô như có tiếng nổ lớn, Lâm Sơ Nguyệt không tin nổi vào tai mình, cô đờ người, bên tai văng vẳng giọng nói của Tiêu Thế Tu mà không lọt thêm được chữ nào.
“Tôi cảm thấy buồn vì đến thời điểm này em không hề nhận ra đấy.”
Cho đến lúc này thì anh không còn nghi ngờ gì nữa, anh thích Lâm Sơ Nguyệt, chính vì thích cô cho nên mới cảm thấy giận dữ khi cô ở bên cạnh người đàn ông khác, chính vì thích cô cho nên mới thấy đau khi cô khóc và lo lắng cho cô khi cô bị bắt cóc.
Anh không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc nghe tin cô biến mất, bởi vì nó rất tồi tệ, trái tim anh như bị thiêu đốt, những điều đó anh chưa từng trải qua trước đây với bất cứ ai cả.
Thấy Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa phản ứng, anh liền hôn cô một cái.
Bấy giờ cô mới giật mình thức tỉnh, hai gò má đỏ lên một cách phi thường, cô úp mặt vào hai bàn tay như muốn trốn tránh anh.
Bên tai vang lên tiếng cười giòn tan của anh, Tiêu Thế Tu tì cằm lên hõm vai cô nói:
“Bảo bối, em bất ngờ đến vậy sao?”
Sao có thể không bất ngờ chứ!
Lâm Sơ Nguyệt còn nghĩ anh trêu đùa mình, cô hé mắt qua kẽ tay liếc anh, chạm phải ánh mắt thâm tình đó trái tim bỗng nhảy liên hồi.
Rốt cuộc là anh nói thật hay nói dối? Vậy còn bản hợp đồng giữa hai người thì sao?
Hàng chục câu hỏi cứ bay vòng vòng trong đầu cô.
Lâm Sơ Nguyệt ấp úng mãi mới hỏi được:
“Vậy còn bản hợp đồng?”
“Bỏ đi.” Anh trả lời nhẹ bẫng.
Trái tim cô đánh thịch thêm một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt muốn hỏi vậy còn cô gái trong bức ảnh chụp chung với anh là ai nhưng mà lại chẳng thốt nên lời.
Tiêu Thế Tu im lặng mỉm cười ngắm cô, chờ đợi câu trả lời từ cô.
anh đoán chắc chắn cô cũng thích mình, nhưng câu trả lời của cô đã làm cho nụ cười trên môi anh vụt tắt.
“Chuyện này…tôi muốn suy nghĩ thêm.”
“Có gì mà phải suy nghĩ chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt không đáp, giữa cô và Tiêu Thế Tu đang là rào cản rất lớn, hai người bắt đầu đã là mục đích, hơn nữa…cô còn là người gả thay, hay nói chính xác cô dâu của anh không phải là cô..