“Mẹ! Tại sao ban nãy mẹ lại nói như thế với ba chứ?”
Đợi cho Lâm Chấn Xuyên rời khỏi phòng rồi, Lâm Phỉ Thuý mới dám nói.
Lý Đan Hà ngồi xuống ghế, thong thả nhấp một trà.
“Nói như thế nào?”
“Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa, mẹ cùng với ba ép con gả cho Tiêu Nhất Minh còn gì.” Lâm Phỉ Thuý siết chặt tay thành nắm đấm.
“Phỉ Thuý, gả cho Tiêu Nhất Minh thì có gì mà không tốt? Con còn trông chờ vào thằng nhóc Mạc Bắc kia đến bao giờ? Nó không có ý định lấy con đâu.”
Bà ta nói như dội một gáo nước lạnh xuống đầu cô ta, Lâm Phỉ Thuý bực bội ra mặt:
“Mẹ! Con đã nói là con không lấy Tiêu Nhất Minh rồi mà? Tại sao mẹ và ba cứ ép con thế chứ?”
Lý Đan Hà đặt cạch tách trà xuống bàn, nghiêm mặt nói:
“Lâm Phỉ Thuý! Đây là lệnh của cha con đấy, con muốn chống lại ông ấy sao? Xét về gia thế lẫn vẻ ngoài Tiêu Nhất Minh đều ăn đứt Mạc Bắc, rốt cuộc là con ăn phải bùa mê thuốc lú gì của nó mà say nó như điếu đổ vậy hả?”
Bà ta nhắc đến Lâm Chấn Xuyên một cái, Lâm Phỉ Thuý như quả bóng xì hơi, cô ta không cam tâm làm một con cờ bị lợi dụng như vậy nhưng cô ta cũng không dám chống lại Lâm Chấn Xuyên.
“Dù thế nào đi chăng nữa con cũng không muốn lấy anh ta!”
Lý Đan Hà thấy cô ta quá cứng đầu, đành phải tung ra chiêu bài cuối cùng.
“Con nghĩ thằng nhóc Mạc Bắc đó yêu con thật ư? Mở to mắt ra mà nhìn đi!”
Bà ta lấy từ trong ngăn tủ ra một xấp ảnh, trong ảnh là cảnh ân ái mặn nồng của anh ta và một người phụ nữ khác.
“Không…không thể nào…” Lâm Phỉ Thuý không tin nổi, bàn tay cầm ảnh còn hơi run, cô ta không tin đây là Mạc Bắc!
“Mẹ lừa con! Anh ấy sẽ không làm như thế với con! Đây là ảnh ghép đúng không?!”
Lý Đan Hà nhếch môi cười lạnh, nói:
“Phỉ Thuý, con thật khiến mẹ thất vọng đấy! Chỉ vì yêu một người mà con đánh mất tất cả tôn nghiêm vậy à? Nếu con không tin thì đến khách sạn Di Hoà, phòng vip nhìn tận mắt thì sẽ biết mẹ có lừa con hay không.”
Lâm Phỉ Thuý bán tín bán nghi rời đi, trên đường tới khách sạn cô ta cứ thấp thỏm không thôi, cô ta liên tục giục tài xế đi nhanh lên, nhưng lúc tới nơi rồi thì lại không dám vào.
“Lâm Phỉ Thuý! Mày sợ gì chứ? Nhất định chỉ là một trò lừa đảo thôi, không đời nào Mạc Bắc làm chuyện như vậy cả.”
Cô ta tự trấn an mình, sau đó đi lên thang máy tới phòng , đứng trước cửa phòng một lúc mới hít sâu một hơi, vươn tay ra gõ cửa mấy tiếng.
“Cốc cốc.”
Trong phòng, quần áo la liệt dưới đất, trên giường hai thân ảnh vẫn còn ôm lấy nhau, Lâm Phỉ Thuý không thấy ai ra mở cửa, cô ta lại gõ thêm ba tiếng nữa.
Lần này, người trên giường động đậy tỉnh dậy, cô ta nhấc cánh tay của Mạc Bắc ra khỏi eo mình, sau đó quấn chăn xuống giường mở cửa.
“Cạch.”
Cánh cửa mở ra, Lâm Phỉ Thuý trợn tròn mắt, lập tức hỏi:
“Cô là ai vậy hả?!”
“Tôi mới là người nên hỏi cô là ai đấy? Tự nhiên đứng trước cửa phòng gõ cửa làm phiền người khác đang ngủ…”
Cô ta uể oải ngáp một cái, Lâm Phỉ Thuý đỏ mắt đẩy mạnh cô ta sang một bên, phi vào bên trong phòng.
Cảnh tượng bên trong khiến cho cô ta sững sờ ngay tại chỗ, dưới sàn quần áo la liệt của cả đàn ông và phụ nữ, đặc biệt là người đàn ông đang nằm trên giường ngủ say kia không ai khác chính là người yêu của cô ta- Mạc Bắc!
“Cô làm cái gì vậy hả?! Ai cho cô tự tiện xông vào đây?!”
Cô gái kia giận dữ khi Lâm Phỉ Thuý đột ngột lao vào trong phòng như vậy, cô gái đó muốn kéo cô ta ra ngoài nhưng ngay lập tức bị ăn một cái tát của Lâm Phỉ Thuý.
“Chát!”
“Đồ tiện nhân! Mày còn dám lên tiếng à? Mày có biết tao là ai không hả?!”
Lâm Phỉ Thuý quát, cô gái kia sợ hãi lùi lại vài bước, đúng lúc đó Mạc Bắc tỉnh lại vì tiếng động lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh ta vuốt tóc ngồi dậy, nửa thân trên ở trần, trên ngực còn có mấy dấu hôn do cô gái kia để lại.
Lâm Phỉ Thuý tức nổ đom đóm mắt, cô ta hét lên:
“Mạc Bắc! Anh dám ngủ với người con gái khác à?! Đồ khốn nạn anh còn coi tôi ra gì nữa không?!”
Anh ta còn chưa tỉnh táo hẳn, tay bóp thái dương cho bớt chóng mặt, trong khi đó tiếng của Lâm Phỉ Thuý cứ oang oang:
“Mạc Bắc! Anh lên tiếng đi! Anh giải thích đi! Cô ta là ai? Tại sao anh lại làm như thế với tôi? Tại sao?!”
Lâm Phỉ Thuý chỉ vào mặt của cô gái kia, cô ta chạy tới rúc vào trong ngực của Mạc Bắc, còn khóc nức nở:
“A Bắc…bà chằn này là ai vậy? Đột nhiên xông vào đây, còn nói linh tinh nữa…em sợ quá..”
“Con tiện nhân kia mày đang làm gì vậy hả?!” Lâm Phỉ Thuý xông đến giật tóc của cô ta, Mạc Bắc đúng lúc lên tiếng:
“Lâm Phỉ Thuý! Cô thôi đi được không? Đủ chưa?”
“Cái gì…? Anh vừa mới nói gì hả Mạc Bắc?”
Cô ta ngỡ ngàng..