Ở trên xe, Tiêu Nhất Minh vừa lái xe, vừa giải thích:
“Anh xin lỗi vì mới sáng sớm đã tới làm phiền em, nhưng tình trạng của Bảo Bảo khiến anh rất lo lắng, thằng bé còn không chịu tới bệnh viện mà chỉ muốn gặp em mà thôi…”
“Không có gì đâu anh.”
Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu Bảo Bảo, vẻ mặt lo lắng cho thằng bé của cô khiến cho Tiêu Nhất Minh rất xúc động.
Anh ta lại nói:
“Sơ Nguyệt, nếu như em là mẹ của Bảo Bảo thì tốt biết mấy.”
Câu nói đó làm cô đờ người, anh ta cũng nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng xin lỗi:
“Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên nói như thế.”
“Không sao, em hiểu mà.”
Lâm Sơ Nguyệt cười trừ cho qua chuyện, vừa nãy cô đi vội nên xỏ đôi dép đi trong nhà ra ngoài, Tiêu Nhất Minh thi thoảng liếc sang nhìn cô, anh ta nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn của Tiêu Thế Tu, nụ cười trên môi bỗng dưng tắt lịm.
Bảo Bảo bỗng ôm cô chặt hơn, cơ thể nhỏ nhắn nóng rực cả lên, Lâm Sơ Nguyệt càng lo lắng, thúc giục Tiêu Nhất Minh lái xe nhanh lên.
Anh ta đạp chân ga, xe ô tô phóng như bay tới bệnh viện, vừa đến nơi thì Bảo Bảo đã được đưa tới phòng cấp cứu, Tiêu Nhất Minh lo lắng đứng ngồi không yên, anh ta cứ đi qua đi lại trên hành lang.
“Bảo bảo nhất định không sao đâu, anh đừng lo.”
Tiêu Nhất Minh thở dài buồn bã cùng bất lực:
“Nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không sống nổi mất.”
Anh ta ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống giữa hai bàn tay, Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng biết phải an ủi anh ta như thế nào nữa, nếu như anh ta biết chuyện Lưu Hạ vẫn còn sống thì sẽ thế nào nhỉ? Cô có nên nói cho anh ta biết hay không?
Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt hoe đỏ:
“Sơ Nguyệt, tôi có thể ôm em được không?”
“Sao cơ…?” Cô ngây người, chưa kịp trả lời thì anh ta đã kéo cô vào lòng.
“Anh…anh làm vậy không được đâu! Mau thả tôi ra đi!”
Lâm Sơ Nguyệt phản kháng, cố gắng giãy dụa ra khỏi vòng tay của anh, Tiêu Nhất Minh ngược lại ôm càng chặt, tựa như cô là chiếc phao cứu sinh suy nhất của anh ta vậy.
“Sơ Nguyệt…xin em đấy…chỉ một lúc thôi!”
Anh ta mềm giọng năn nỉ, Lâm Sơ Nguyệt nhớ đến Tiêu Thế Tu, cô nhất quyết đẩy anh ta một cái thật mạnh.
“Xin anh đừng làm thế! Tôi đã có chồng rồi và Thế Tu không thích điều này, nếu lần sau anh còn như thế nữa thì tôi sẽ không bao giờ gặp mặt anh nữa, cho dù lí do có là Bảo Bảo đi chăng nữa…”
Lâm Sơ Nguyệt kiên định giữ khoảng cách với anh ta, vẻ mặt bối rối xen lẫn không vui hiện lên trên mặt anh ta, đúng lúc đó Tiêu Thế Tu đẩy xe lăn tới.
“Bảo bối.” Anh gọi, khoé môi nở nụ cười, Lâm Sơ Nguyêt quay đầu ngạc nhiên, sau đó chạy tới bên cạnh anh.
“Thế Tu, sao anh lại đến đây?”
Tiêu Thế Tu chợt kéo tay cô, cô ngã ngồi lên đùi anh theo quán tính, anh vòng tay ôm siết eo cô như thể hiện chủ quyền, đồng thời nhìn Tiêu Nhất Minh, cất tiếng:
“Vì anh lo cho em mà, bảo bối.”
Tiêu Nhất Minh nghiến răng, ngoài mặt giả vờ nở nụ cười:
“Thế Tu, anh xin lỗi vì sáng sớm đã tới nhà em làm phiền, nhưng mà Bảo Bảo thằng bé thật sự nguy kịch rồi.”
“Nếu Bảo Bảo bị nguy kịch thì anh phải đưa nó tới bệnh viện chứ sao lại tới nhà tôi? Hay anh chỉ đang viện cớ mà thôi?”
“Em nghĩ anh lôi sức khoẻ của Bảo Bảo ra làm trò đùa ư?”
Anh ta khó chịu ra mặt, bàn tay bên dưới siết chặt lại thành quyền, hành động đó tất nhiên không qua khỏi ánh mắt của Tiêu Thế Tu, anh mỉm cười, đột nhiên giơ tay vuốt một lọn tóc của Lâm Sơ Nguyệt ra sau tai.
“Ai mà biết được?”
“Mày!”
“Anh…không phải Thế Tu cố tình nói thế đâu, mong anh bỏ qua.”
Lâm Sơ Nguyệt bỗng xen vào, vì nể mặt cô ở đó nên Tiêu Nhất Minh mới kiềm chế lại, Tiêu Thế Tu cũng không muốn nán lại đây lâu, anh không nói năng gì thêm mà gạt cần điều khiển của xe lăn, quay đầu rời khỏi đó.
Tiêu Nhất Minh tiến lên vài bước như muốn níu kéo Lâm Sơ Nguyệt ở lại nhưng anh ta lại chẳng có tư cách gì, đành phải cắn răng nhìn anh đem cô rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Sơ Nguyệt khẽ quan sát sắc mặt anh rồi lên tiếng:
“Thế Tu, em xin lỗi…”
Anh không nhìn cô, một lúc sau mới đáp lại:
“Về chuyện gì?”
Thanh âm đó mười phần chắc đến chín phần là đang dỗi cô về chuyện lúc nãy rồi.
Lâm Sơ Nguyệt cũng biết mình sai, cô chủ động ôm cổ anh nhận lỗi;
“Em xin lỗi vì đã bỏ đi, em không thể bỏ mặc Bảo Bảo…”
“Em có biết anh ta sẽ lợi dụng Bảo Bảo để tiếp cận em không? Bảo bối, anh thật chẳng biết giận em thế nào nữa, em quá thiện lương và thương người, hứa với anh đừng đến gần anh ta nữa.”
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô, anh muốn giận cũng chẳng giận nổi, bởi vì anh quá yêu cô, lúc nãy khi nhìn thấy cô đi cùng với Tiêu Nhất Minh thì căn bệnh của anh bất ngờ tái phát, Ngô quản gia đã rất sợ hãi khi nhìn thấy anh như vậy, ông ta cũng không dám lại gần.
Nhưng lần này đã khác những lần trước là Tiêu Thế Tu áp chế được cơn cuồng bạo bên trong mình.
Đến anh còn cảm thấy bất ngờ nữa, chỉ cần nghĩ đến gương mặt và giọng nói dịu dàng của Lâm Sơ Nguyệt thì cơn giận dữ dần dần biến mất, anh phát hiện ra mình không thể buông tay cô được..