Gả Vai Ác

chương 92: hận ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh lửa chói mắt mang theo hơi nóng phả vào mặt, chiếu vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Ngu Linh Tê ánh lên màu đỏ mỹ lệ.

Ninh Ân nhìn thấy thân thể nàng giống như ở trong luyện ngục, cả người toàn là máu tươi.

Không có thời gian để hàn huyên, ngọn lửa trên nóc nhà bốc cháy dữ dội, Ngu Linh Tê trơ mắt nhìn xà nhà bị ép xuống, phát ra tiếng răng rắc vì không chịu nổi sức nặng.

"Cẩn thận!"

Ngu Linh Tê theo bản năng nắm lấy cổ tay của Ninh Ân, gần như đồng thời, cửa đá màu xanh vừa dày vừa nặng khép lại, xà nhà bị đốt cháy sụp đổ mang theo những đốm lửa nhỏ nện xuống.

Hai người ngã nhào trên thềm đá, khi tiếp đất cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng, Ngu Linh Tê được Ninh Ân bảo vệ chặt chẽ ở trong lồ.ng ngực.

Ngu Linh Tê vội vàng ngồi dậy, run giọng nói: "Chàng không sao chứ, Ninh Ân?"

Ninh Ân ôm rất chặt, đến mức gần như muốn khảm cả người nàng vào trong cơ thể, dùng máu thịt tạo thành một tấm bình phong che chở cho nàng.

Hắn nở nụ cười.

Lục lạc của cả hai người cũng rung lên theo sự phập phồng của lồ.ng ngực, giống như hai trái tim kề sát nhau cùng rung động.

"Không sao…"

Giọng nói của Ninh Ân hơi khàn sau khi bị sặc khói, trầm thấp vang ở bên tai: "… Tìm được nàng rồi."

"Ừ, tìm được thiếp."

Ngu Linh Tê sờ hai má hắn, nhẹ giọng đáp lại: "Tất cả đều đã kết thúc rồi, Ninh Ân."

Khuôn mặt của hắn rất nóng, gian mật hầm này ở quá gần đám cháy, băng trong góc phòng đều đã tan chảy thành vũng nước, vừa nóng lại vừa oi bức.

"Nơi này rất nguy hiểm, để thiếp đưa chàng vào trong phòng chứa băng."

Nói xong Ngu Linh Tê đứng dậy, lôi kéo Ninh Ân hướng vào trong đi đến kho chứa băng, tìm một nơi sạch sẽ mát mẻ để hắn ngồi xuống.

Trong phòng băng tuyết rét lạnh thấu xương, ngăn lại toàn bộ sự khô nóng và đau đớn do lửa lớn thiêu đốt mang đến.

Con ngươi màu đen sẫm và hai má tái nhợt của Ninh Ân gần như hòa thành một thể với khối băng.

Ánh sáng lạnh lẽo màu xanh nhạt đầy phòng bao lấy thân hình yểu điệu mảnh khảnh của Ngu Linh Tê khiến cho hắn nhớ tới cơn ác mộng đáng sợ ấy, một cơn đau đến nghẹt thở trong lồ.ng ngực.

Ngu Linh Tê sống sót sau tai nạn vẫn chưa phát hiện sự im lặng quá mức khác thường của hắn lúc này.

Nàng đưa tay sờ lên những khối băng chồng chất thành núi, sau đó lại dùng bàn tay lạnh lẽo áp lên gương mặt nóng bỏng của Ninh Ân, giúp hắn hạ nhiệt độ.

"Làm thiếp sợ muốn chết."

Lòng nàng vẫn còn sợ hãi: "Lúc nghe thấy tiếng chuông rung lên, phản ứng đầu tiên của thiếp không phải là vui vẻ, mà là sợ hãi."

Thế lửa lớn như vậy, nàng không thể tưởng tượng được nếu như sự ăn ý giữa hai người chậm một bước thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.

Ninh Ân nâng tay, dường như muốn sờ lên tóc mai của nàng.

Nhưng mà khi nhìn đến tay áo nhuộm đầy máu tươi, lại làm như không có việc gì thả tay xuống, khàn khàn cười: "Rất xin lỗi, Tuế Tuế."

Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.

Hai đời, lần đầu tiên nàng nghe thấy Ninh Ân nói "rất xin lỗi". Mặc dù trước đó sau khi hiểu lầm dụng ý tặng túi thơm của nàng, Ninh Ân cũng chỉ trầm mặc ôm chặt nàng.

"Đại hôn vừa mới bắt đầu, vốn không nên thấy máu."

Ninh Ân đưa tay lau lên khối băng bên cạnh, mãi đến khi khối băng trong suốt bị nhuộm thành màu hồng mã não, mới hỏi: "Hận ta không?"

Ngu Linh Tê kinh ngạc trợn to mắt, hơi lui lại nhìn hắn.

"Ninh Ân, chàng đang nói bậy bạ gì vậy?" Nàng nhíu mày lại, dùng đầu ngón tay hơi lạnh vuốt lên đuôi mắt đỏ đậm của hắn.

"Tuế Tuế hẳn là hận ta."

Ninh Ân lộ ra nét cười yếu ớt, đáy mắt cũng dày đặc sự âm u ác độc: "Ta sinh ra không rõ, hết lần này đến lần khác gặp được nàng, chung quy cả người luôn mang theo máu tươi bẩn thối."

Là hắn nhiều lần phá hủy tân hôn ngọt ngào chỉ có một lần trong đời của bọn họ.

Cổ họng Ngu Linh Tê tắc nghẹn, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Tên nhóc điên cứ nhìn thấy máu tươi thì cực kỳ hưng phấn kia, vậy mà lại bắt đầu ghét bỏ sự bẩn thối do cái chết mang đến.

"Hết lần này đến lần khác chàng tới gặp thiếp, đều vượt mọi chông gai, liều mình bảo vệ."

Ngu Linh Tê nhẹ giọng sửa lại lời hắn: "Chàng dùng hết sức lực mới đi được đến bên cạnh thiếp, yêu còn không đủ, tại sao lại oán hận chứ?"

Hắn vốn có thể rời khỏi đám cháy, giống như nàng vốn cũng có thể thoát ra từ hầm băng.

Yêu giống như một thanh gỗ ngang trên vách núi, nếu sức nặng một đầu nhẹ hơn thì đầu còn lại sẽ rơi vào vực sâu. Ngu Linh Tê cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì trong chớp mắt nghe được tiếng chuông, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn lao về phía nhau.

Nàng thở ra một ngụm khói trắng, dứt khoát áp cái trán qua, chóp mũi đối chóp mũi với hắn.

Tìm kiếm ở trong lửa lớn lâu như vậy, tay áo bào của Ninh Ân đã bị cháy đen không ít, môi cũng bị đốt đến khô nứt, chảy ra vết máu nhè nhẹ.

Ngu Linh Tê nghiêng người sát lại gần, giữa cái lạnh băng giá nơi đây, cẩn thận dịu dàng ngậm môi hắn, tinh tế trằn trọc, thấm ướt như nắng hạn gặp mưa rào.

Ánh sáng lạnh màu xanh nhạt trong băng thất mạ lên sườn mặt của họ, tăng thêm sự an tĩnh nhu hòa.

Đôi môi của Ngu Linh Tê ấm áp và mềm mại, không chết cứng lạnh lẽo giống như trong ác mộng.

Ninh Ân mở miệng ra, bắt đầu hôn lại nàng, quấn lấy cướp đoạt như thể dâng hiến cả tính mạng, đến chết không ngừng.

Ngu Linh Tê ho một tiếng, nhiệt độ vừa mới tăng lên nhanh chóng hạ xuống khiến mặt nàng tái nhợt.

Dù sao thì băng trong phòng rất lạnh, khi môi Ninh Ân rời khỏi, áo choàng rộng thùng thình đã được phủ lên người nàng.

"Có hơi bẩn, Tuế Tuế dùng tạm." Hắn nói.

Ngu Linh Tê giật mình, nhớ tới cuối mùa xuân năm trước nàng bị Triệu Tu nhốt lại trong nhà kho, Ninh Ân cũng cởi áo choàng xuống bao lấy nàng như vậy, vẻ mặt như thường nói: "Tiểu thư dùng tạm."

"Nơi này, có lẽ có mật đạo đi thông đến nơi khai thác băng."

Ngu Linh Tê thu lại ý nghĩ, nhắc nhở nói.

Ninh Ân gật gật đầu, xoay người khuỵu một gối xuống, định ôm nàng.

"Không cần."

Ngu Linh Tê rời mắt khỏi lòng bàn tay bị thương của hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết lắc đầu: "Thiếp có thể tự đi được."

Càng đi vào trong, số khối băng càng nhiều càng lạnh, đông lạnh đến mức não người cũng đau buốt.

Nàng dắt tay Ninh Ân, mặc kệ hắn kiêng kị sự dơ bẩn tanh hôi giữa những ngón tay như thế nào, nắm thật chặt.

Tiếng chuông vàng rung lên như tiếng ve kêu hô ứng, bọn họ cùng nhau đi qua mật đạo vừa dài vừa quanh co, mặc kệ bao nhiêu gập ghềnh nhấp nhô, tối tăm lầy lội, cũng chưa từng buông tay.

Ngu Hoán Thần và Trầm Phong đều sắp nôn nóng đến phát điên rồi.

Thế lửa lớn như vậy, người bên trong vốn không có khả năng còn sống, Ngu Hoán Thần vẫn tiếp tục dẫn cấm quân giội từng xô từng xô nước vào đám cháy trong cung điện.

Cho đến khi Ninh Ân áo trắng nhuộm máu dắt theo Ngu Linh Tê từ Bắc uyển đi đến, trong đôi mắt đỏ đậm của Ngu Hoán Thần mới phụt ra một chút sức sống, ném thùng đi rồi xông lên nói: "Tuế Tuế! Muội không sao chứ, có bị thương không?"

"Muội không sao, huynh trưởng."

Ngu Linh Tê nắm chặt tay Ninh Ân, trên lông mi vẫn còn sương lạnh chưa tan, tuy rằng chật vật, song cũng không thấy một chút vẻ lo lắng sợ hãi nào.

Ngu Hoán Thần liếc mắt nhìn Ninh Ân một cái, đ.è xuống ý muốn trút giận sang người khác, trầm giọng nói: "Ca ca đưa muội về phủ."

Ngu Linh Tê bị bệnh một hồi, quay về phủ Tĩnh vương thì bắt đầu sốt cao.

Việc này không thể trách nàng được, khi đại điện bị cháy mật hầm rất nóng, sau khi vào hầm chứa băng thì lại quá lạnh, nhiệt độ luân phiên thay đổi cực đoan như thế, cho dù thân mình có làm bằng sắt cũng khó có thể chịu được.

Giữa lúc ý thức mơ hồ, có ai đó dịu dàng ôm nàng, bón chén thuốc đắng chát từng chút từng chút một vào miệng nàng.

"Tuế Tuế."

Nhớ tới giọng nói trầm ổn của hắn xuyên qua bóng tối hỗn độn, khàn khàn khẽ gọi: "Mau khỏe lên."

Chuông vàng giấu trong vạt áo rung lên dồn dập, giống như hô hấp đè nén đến gần như không khống chế được của hắn.

Bóng tối rút đi như thủy triều, Ngu Linh Tê mở mi mắt dính chặt ra.

Đêm đã khuya, ở trong đêm tối khuôn mặt Ninh Ân gần trong gang tấc lộ ra một loại tái nhợt tuấn mỹ, dưới mi mắt khép lại là vùng quầng thâm đen vì mệt mỏi.

Ngu Linh Tê chớp mắt, mãi mới xác nhận được nam nhân lạnh lùng xa cách trước mặt này là tên nhóc điên đánh đâu thắng đó, cao cao tại thượng kia.

Nàng vừa mới nâng tay lên, Ninh Ân đã ngay lập tức mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Linh Tê còn chưa kịp nói gì thì đã bị Ninh Ân ấn vào trong lồ.ng ngực.

"Đôi mắt của Tuế Tuế rất đẹp."

Hắn xoa cổ và bờ vai gầy yếu của nàng thật lâu, mới tiếp tục nói: "Đôi mắt xinh đẹp như thế, lại lâu như vậy mới mở."

Hắn không còn thú vui đùa giỡn hủy hoại như trước nữa, giọng trầm lạnh đến gần như khàn khàn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Khiến chàng lo lắng rồi."

Ngu Linh Tê nâng cánh tay mềm nhũn vì bị bệnh lâu ngày lên, vòng qua eo Ninh Ân: "Thiếp đã ngủ bao lâu?"

"Cả một ngày."

Ninh Ân bắt đầu hôn nàng, từ trán đến mi mắt lại đến môi, hô hấp nóng bỏng dịu dàng.

Nụ hôn trong sáng và thương tiếc, như là đang gấp rút xác nhận điều gì, không mang theo chút dục niệm.

"Còn chưa rửa mặt chải đầu mà."

Ngu Linh Tê mím môi, ngăn cản hắn tiếp tục hướng xuống: "Trong miệng toàn là vị thuốc đông y."

Ninh Ân không nói gì cả, mặc lại quần áo, ôm nàng bước vào tịnh thất cách vách.

Ao tắm nước nóng trong tịnh thất ấm áp suốt bốn mùa, hơi nước dày đặc.

Cởi bỏ quần áo lót, đặt lên trên ghế mềm. Khi vừa mới chạm vào nước, đầu ngón tay bị đập vào tảng đá cứng của Ngu Linh Tê truyền đến đau đớn rất nhỏ.

Ninh Ân cũng không tốt hơn chút nào, bàn tay phải quấn đầy băng gạc, gập chân ngồi ở bên cạnh ao, bưng nước tắm có độ ấm vừa phải bên cạnh từ từ giội lên người nữ nhân yêu kiều diễm lệ trong làn hơi nước của bồn tắm.

Nhờ ánh sáng của ngọn đèn dầu, Ngu Linh Tê thấy trên ngực Ninh Ân hiện lên hình xăm đỏ sẫm, không khỏi sửng sốt.

Kỳ quái, Ninh Ân còn chưa xuống ao tắm nước nóng để tắm, cũng không tắm cùng nàng … Vậy, vì sao đột nhiên hình xăm lại hiện lên chứ?

Ngu Linh Tê theo bản năng sờ ngực hắn, hỏi: "Chàng đây là bị làm sao thế …"

Sau đó đầu ngón tay ngừng lại một chút, nhiệt độ này không đúng.

Ào, nàng đứng dậy từ trong ao tắm, hai tay ôm lấy hai má của Ninh Ân, vô cùng chăm chú nhìn sát vào khuôn mặt hắn.

Ninh Ân sững sờ, sau đó thuận theo đặt gáo múc nước trong tay xuống, nâng tay giữ chặt lấy gáy nàng.

"Nàng muốn à?" Hắn hỏi.

"Chàng đang bị sốt."

Ngu Linh Tê áp trán mình lên trên trán hắn, mày nhíu càng chặt: "Chàng phát sốt rồi, Ninh Ân."

"Phải không?"

Vẻ mặt hắn không quan tâm, hai bên má tái nhợt bởi vì bị sốt mà hiện ra một chút màu sắc diễm lệ, hắn híp mắt lại nói: "Nghe nói khi bị sốt, có thể khiến cho đối phương thoải mái hơn."

"…"

Được lắm, xem ra hắn lại khôi phục lại trạng thái bình thường.

Ngu Linh Tê tràn ngập đau lòng biến thành ảo não, bước ra từ trong ao tắm nước nóng, run rẩy bắt đầu mặc váy áo vào, dặn dò cung nữ đang chờ ở bên ngoài đi gọi Thái y đến.

Chẳng bao lâu Thái y đã đến, thuần thục bắt mạch, vuốt râu nói: "Điện hạ đang giải độc, lên cơn sốt cao cũng là chuyện bình thường, không cần lo lắng quá mức."

"Độc ư?"

Ngu Linh Tê theo bản năng nhìn về phía Ninh Ân.

Ninh Ân khoác áo ngồi đó, thấy Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm đến mức hốc mắt phiếm đỏ, mới miễn cưỡng giải thích một câu: "Ninh Huyền hạ độc hương, ta bị dính một chút."

Hắn nhéo nhéo đầu ngón tay của Ngu Linh Tê: "Thứ hèn hạ đó, không đến mức lấy mạng ta được."

Thái y ở bên cạnh làm tròn bổn phận: "Mặc dù trúng độc rất ít, nhưng cứ thế mãi, độc tố chồng chất lại cũng không phải chuyện tốt …"

Ninh Ân lạnh lùng liếc mắt, Thái y biết điều ngậm chặt miệng lại.

Nhớ tới điều gì, Ngu Linh Tê bỗng chốc đứng dậy, đi vào trong phòng lục lọi khắp các ngăn kéo, sốt ruột nói: "Bách Giải Hoàn mà Dược Lang để lại đâu rồi?"

"Không có." Ninh Ân đứng dậy, kéo nàng lại.

"Không có?"

Ngu Linh Tê há miệng t.hở dốc, nhưng mà nhớ tới Tiết Sầm từng trúng "Bách Hoa Sái", vậy mà đến nay lại không phát độc mà chết. Nàng chỉ cần suy đoán thêm một chút đã có thể đoán được một viên Bách Giải Hoàn cuối cùng đang ở đâu.

Cái mũi đau xót, nàng ngơ ngác ngồi một lát, rồi sau đó nâng mắt nói: "Lấy giấy bút đến đây."

Người hầu dâng giấy bút lên, Ngu Linh Tê nhắm mắt nhớ lại, lẳng lặng viết ra một phương thuốc.

Kiếp trước cơ thể của Ninh Ân hầu như được dùng để dưỡng cổ, cũng không tốt hơn so với Ninh Ân hiện tại. Khi hắn nghiên cứu phương thuốc chưa bao giờ kiêng dè Ngu Linh Tê.

Nhờ quanh năm hầu hạ mài mực bên cạnh, Ngu Linh Tê biết không ít phương thuốc có hiệu quả ngang với Bách Giải Hoàn.

Giao phương thuốc cho Thái y kiểm tra qua rồi sai người nhanh chóng đi bốc thuốc sắc thuốc.

Trở lại tẩm điện, Ninh Ân đang mỉm cười dựa ở trên ghế nhìn nàng.

"Thật sự không nhân lúc bị sốt thử xem à?" Hắn hỏi.

Vẻ mặt Ngu Linh Tê không hiểu, vừa định hỏi "thử xem cái gì" thì đã nghe thấy tiếng cười b.ệnh hoạn của Ninh Ân truyền đến: "Bổn vương không thường bị bệnh, lần sau nếu muốn thử sự nóng bỏng, chắc phải đợi đến vài năm sau."

Ngu Linh Tê chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

"Chàng bớt giả bộ đi."

Sau khi phản ứng lại, nàng tức giận đến mức muốn đánh người: "Thân thể của bản thân mình thì phải tự biết quý trọng."

Hắn không đau lòng, lại có người khác đau lòng thay hắn.

Ninh Ân cười kéo Ngu Linh Tê vào trong lồ.ng ngực, hắn thích dáng vẻ linh động hoạt bát của nàng.

Cho dù là tức giận với hắn, mắng hắn đánh hắn thì cũng tốt hơn so với nằm ở trên giường không nhúc nhích.

"Nàng để ta nằm xuống nghỉ ngơi đã, ngoan ngoãn chút."

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng giãy giụa, lại nghe được hô hấp cực nóng phun ở bên tai.

Hắn lộ ra ý cười, không chút quan tâm nói: "Cơ thể của ta, chỉ có giá trị khi nàng còn sống khỏe mạnh mà thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio