Thay đồ cho hắn xong, Thẩm Quân Giao đang định xuống nhà pha trà giải rượu cho Trác Du Hiên thì cô đã bị Trác Du Hiên giữ lại.
Không biết người đàn ông này đã ngồi dậy từ lúc nào, hắn kéo cô vào lòng, giọng hắn khàn đặc nhưng đầy tha thiết, cánh tay hắn ôm lấy người phụ nữ đang ngồi đó.
"Em đừng đi, đừng bỏ anh!"
Trái tim của Thẩm Quân Giao run lên từng hồi, hai bả vai của cô hơi run rẩy, ánh mắt của người con gái lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô cứ ngồi im đó, để cho Trác Du Hiên ôm mình vào lòng như vậy, chỉ có những lúc như thế này, Thẩm Quân Giao mới cảm nhận được một chút ấm áp, một chút hạnh phúc từ người đàn ông được mệnh danh là tàn nhẫn này.
Hốc mắt của người con gái đỏ hoe, lộ rõ vẻ xúc động cùng với một chút hạnh phúc.
Trác Du Hiên vừa mới gọi cô ở lại hay sao? Thẩm Quân Giao không nghe nhầm chứ? Không sail Cô không hề nghe nhâm! Đó là sự thật! Nhưng sự hạnh phúc cùng xúc động ấy chưa tồn tại được một thời gian thì âm thanh vang lên tiếp theo từ miệng của Trác Du Hiên đã khiến toàn bộ hy vọng của Thẩm Quân Giao sụp đổ hoàn toàn.
"Đừng bỏ anh, Sơ Vũ! Đừng rời xa anh! Anh nhớ em nhiều lắm nhớ em đến phát điên lên rồi, em có biết là anh tìm em khắp nơi hay không? Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy?"
Âm thanh có chút nhói lòng cứ thế tuôn ra từ miệng của Trác Du Hiên.
Trông hẳn lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang dỗi hờn chứ không phải là một người đàn ông hô mưa gọi gió ở trên thương trường khốc liệt này nữa.
Trong thâm tâm của hẳn thật sự rất nhớ Thẩm Sơ Vũ.
Hắn nhớ người con gái đó đến phát điên, nhớ đến mức không làm gì được mà chỉ biết trút giận lên người của Thẩm Quân Giao, người con gái yêu Trác Du Hiên hắn nhất trên đời.
Trác Du Hiên cứ như một đứa trẻ ngây ngô nói ra những lời nói ấy mà lại không hề biết rằng, những lời nói ấy lại khiến cho người con gái đang bị cánh tay hắn ôm chặt ở trong lòng bị tổn thương vô cùng lớn.
Hốc mắt người con gái ấy cay xè tuôn ra một dòng lệ chất chứa những nỗi đau mà bấy lâu nay cô phải chịu đựng.
Hai bả vai của Thẩm Quân Giao hơi run rẩy, tiếng nức nở cứ thế bật ra vô cùng đau đớn, khiến người ta nhói lòng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hai Ha ha.
Thẩm Quân Giao lúc này rất muốn cười bản thân mình.
Hóa ra, người trong miệng mà Trác Du Hiên luôn gọi kia là chị gái cô, Thẩm Sơ Vũ chứ không phải là Thẩm Quân Giao cô.
Vậy mà, cô vẫn luôn ôm hy vọng, vẫn luôn mơ mộng hão huyền, mơ rằng người con gái ấy chính là mình.
Thẩm Quân Giao ngu ngốc tưởng rằng cuối cùng Trác Du Hiên cũng chịu thay đổi.
Hoặc khi hắn say rượu thì cũng đã nhận ra cô là ai.
Nhưng sự thật không phải như những gì cô nghĩ.
Người đàn ông ấy chỉ đang gọi tên người con gái mà hẳn yêu mà thôi.
Nghe từng âm thanh đau đớn đầy nhớ nhung của Trác Du Hiên, tim của Thẩm Quân Giao cứ như bị hàng vạn mũi tên xuyên xỏ qua.
Mà cho dù có là vạn tiễn xuyên tim cũng không bằng nỗi đau đớn cùng sự tổn thương mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô.
Cả người của cô bị Trác Du Hiên giữ chặt, cô muốn thoát khỏi cái ôm đầy ấm áp kia, cái ôm mà cô hảng mong ước nhưng hoàn toàn vô vọng.
Đó là cái ôm từ người đàn ông mà cô yêu, nhưng tại sao Thẩm Quân Giao lại không hề cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn? Bởi vì Thẩm Quân Giao hiểu rằng người mà Trác Du Hiên muốn ôm hiện giờ là Thẩm Sơ Vũ chứ không phải là cô.
Trác Du Hiên đang coi cô chính là thể thân của chị gái mình, nên mới ân cần, dịu dàng với cô như vậy.
Trác Du Hiên dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương như vậy, nhưng Thẩm Quân Giao lại không hề mong muốn điều đó.
Cô không cần Trác Du Hiên coi cô là Thẩm Sơ Vũ, không cần sự dịu dàng mà hẳn dành cho người con gái khác.
Cô không muốn làm một kẻ thay thế, mãi mãi không có địa vị như vậy.
"Sơ Vũ, có phải là anh làm gì sai nên em mới im lặng như vậy không? Em nói đi, anh sẽ sửa, sẽ không làm em đau lòng đâu"
Từng lời nói nặng nề của Trác Du Hiên phát ra, cánh tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai bên tóc mai của người con gái đang ngồi trong lòng nhưng đang xoay lưng đối diện với hắn.
Trong cơn say, Trác Du Hiên tưởng rằng người con gái ấy đang giận hản, không muốn nhìn mặt hắn nên mới như vậy.
"Sơ Vũ-"
Hai tiếng "Sơ Vũ"
nghe sao mà nức nở, đau lòng đến thể.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoay người của Thẩm Quân Giao lại, để hai khuôn mặt của hai người đối diện nhau.
Một người khuôn mặt hơi ngà ngà do men rượu, một gương mặt đã bị nước mắt làm cho ướt đảm bởi hai hàng lệ.
Dưới ánh đèn ngủ, Thẩm Quân Giao nhìn thấy gương mặt của Trác Du Hiên hơi ửng đỏ dưới tác dụng của men rượu cay nồng.
Người uống rượu là muốn quên đi quá khứ, quên đi nỗi buồn! Người ta chìm vào trong cơn say chỉ là muốn giải tỏa nỗi nhung nhớ, nỗi phiền lòng mà không thể làm gì được.
Uống, để say! Uống, để quên! Nhưng càng uống, nỗi nhung nhớ ấy lại càng xâm lấn trong tâm trí của Trác Du Hiên hản, cứ như một quy luật, không thể nào biến mất được.
Trác Du Hiên đau lòng nhìn gương mặt ướt đẫm lệ của người con gái kia, hắn dịu dàng, vô cùng ân cần đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt của người con gái.
Trác Du Hiên đau lòng nhưng lại rất nhẹ nhàng nói với Thẩm Quân Giao.
"Sơ Vũ, sao em lại khóc? Có phải anh làm sai chuyện gì hay không? Em nói đi, anh sẽ sửa.
Nhìn em khóc, anh đau lòng lắm"
Trác Du Hiên không thể phủ nhận trong lòng hẳn đang vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn cùng ánh mắt chất chứa bao nhiêu tâm sự của người con gái đáng thương kia.
Nếu như bình thường, Trác Du Hiên có lẽ sẽ nhận ra đây là Thẩm Quân Giao chứ không phải là Thẩm Sơ Vũ, tuy khuôn mặt của hai người khá giống nhau.
Nhưng lúc này, men rượu đã làm mờ đi lý trí của hắn, khiến hẳn không cách nào phân biệt được người ngồi trước mặt Trác Du Hiên hẳn hiện giờ là ai nữa.
Trác Du Hiên càng nói, Thẩm Quân Giao càng khóc dữ dội, càng làm cho Trác Du Hiên vô cùng lo lắng.
Thẩm Sơ Vũ khóc, hắn đau lòng! Vậy còn Thẩm Quân Giao cô? Cô khóc, hắn liệu có đau lòng như vậy không? Những lời nói dịu dàng, cử chỉ ân cần mà Trác Du Hiên dành cho Thẩm Sơ Vũ thật sự khiến cho cô ghen tị.
Chỉ cần Trác Du Hiên đối với cô một phần như thế, Thẩm Quân Giao đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Thẩm Sơ Vũ, người phụ nữ số hưởng, đáng lẽ ra cô ta có thế có được tất cả những điều này, vậy mà cô ta coi như không thèm quan tâm đến, nhẫn tâm bỏ đi, để mặc Thẩm Quân Giao ở lại nơi này gánh chịu tất cả.
Nhìn những giọt nước mắt cứ lã chã rơi trên khuôn mặt của người con gái, Trác Du Hiên tuy say nhưng hẳn vẫn cảm thấy vô cùng luống cuống.
Hắn chẳng có cách nào, chỉ biết nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt mặn chát kia, từ từ an ủi.
"Sơ Vũ, đừng khóc nữa, em muốn gì cũng được, chỉ cần em đừng khóc có được hay không?"
Trác Du Hiên từ từ di chuyển xuống hai cánh môi mềm mại của người con gái, dịu dàng hôn lên bờ môi đang run rẩy kia, cánh tay hản vuốt nhẹ hai bên tóc của Thẩm Quân Giao, đau lòng nói với cô.
"Sơ Vũ, em đừng rời xa anh có được không? Xin em, đừng bỏ anh lại một mình.
Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì cũng được, muốn gì anh cũng cho em.".