"Con biết rồi! Con sẽ cố gắng xoay sở ạ!"
"Thế nhé! Tuần sau, vào đúng giờ này, tại địa điểm này, mang tiền đến đây gặp tao, nếu không, hậu quả là gì thì mày biết rồi đấy"
Thẩm phu nhân nói xong lập tức xách túi ra về, bỏ mặc lại người con gái đáng thương kia đang thẫn thờ ngồi một mình ở trong quán đang nghĩ cách kiếm tiền.
Từ hôm đó trở đi, đêm nào Thẩm Quân Dao cũng thức trắng đêm để suy nghĩ, làm cách nào để trong một tuần kiếm ra ba trăm vạn một cách nhanh nhất cơ chứ? Chẳng lẽ cô lại đi xin việc? Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Ở nhà, ban ngày, Thẩm Quân Dao còn phải làm việc nhà, còn phải phục vụ cô tình nhân kia của Trác Du Hiên kia nữa.
Thẩm Quân Dao cũng đâu có muốn làm như vậy, nhưng nếu để cho Trác Du Hiên biết được cô không làm, đã thể còn có sự thêm mắm thêm muối của Quách Tịnh Kỳ, hắn ta chắc chắn sẽ nổi điên lên mất.
Nhưng cô phải làm sao đây? Nếu đến hôm đó, Thẩm Quân Dao không có đủ tiền, thì mẹ của cô chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt cô nữa mất.
Trước đây Thẩm phu nhân đã vô cùng căm ghét cô rồi, nếu lần này Thẩm Quân Dao mà không có tiền thì chắc chắn bà ta sẽ căm ghét cô hơn mà thôi.
Số tiền đó quá lớn, Thẩm Quân Dao phải đi đâu kiếm đây? Ngày ngày trôi qua, sáng Thẩm Quân Dao vẫn dậy sớm làm việc nhà, hơn nữa còn hoàn thành đủ yêu cầu của Quách Tịnh Kỳ đưa ra.
Cô cố gắng làm xong việc càng sớm càng tốt, khoảng từ năm đến bảy giờ, Thẩm Quân Dao ra ngoài đi tìm xem có nơi nào cần nhân viên hay không? Nhưng thật tiếc, chẳng có nơi nào chịu nhận Thẩm Quân Dao cô cả.
Bọn họ nhìn thấy cô thì tránh như tránh tà, không một kẻ nào dám nói chuyện với cô huống chỉ là nhận Thẩm Quân Dao vào làm việc cơ chứ.
Việc này càng khiến cho Thẩm Quân Dao thêm đau đầu hơn.
Những lúc không xin được việc ấy, Thẩm Quân Dao chỉ có thể nhặt mấy chai nhựa ở trong thùng rác mà người ta bỏ đi đem đi bán, dù sao cũng kiếm thêm được một chút tiền.
Chỉ là một số tiên vô cùng nhỏ, có khi còn chưa đến một nghìn nhưng với Thẩm Quân Dao, có còn hơn là không.
Chiêu nào cũng vậy, mỗi khi Thẩm Quân Dao không xin được việc, cô đành chịu tủi nhục đem ve chai đi bán lấy tiền.
Thế nên, mỗi lần trở về nhà, mặt mũi của Thẩm Quân Dao lúc nào cũng tèm lem, một mùi vô cùng khó chịu phát ra từ trên người của cô.
Thấy Thẩm Quân Dao như vậy, Quách Tịnh Kỳ càng cảm thấy chán ghét.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Cô ta xua xua tay, không thể nào ngửi nổi cái mùi này ở trên người của Thẩm Quân Dao Ánh mắt đầy chán ghét của Quách Tịnh Kỳ cứ nhìn cô, giọng nói khinh bỉ vạn phần.
"Đúng là thứ thấp kém mà.
Cô đi nhặt rác hay sao mà người cô bốc lên cái mùi khó chịu như vậy?"
Đến đây, khoé môi của Quách Tịnh Kỳ hơi cong lên.
"À mà quên mất, cô vốn là rác rưởi mà đúng không ta? Đã là rác rưởi thì phải bốc mùi hôi thối chứ nhỉ? Suýt chút nữa thì tôi quên mất cô với rác rưởi chính là cùng một loài rồi"
Thẩm Quân Dao chỉ đứng đó, hai mắt của cô hơi cụp xuống đất, vô thức căn chặt đôi môi tím tái của mình.
Thẩm Quân Dao rét run lên vì ở ngoài trời một thời gian quá dài, đã thế tuyết lại còn rơi dày đặc nữa chứ.
Cô cứ im lặng để cho Quách Tịnh Kỳ muốn chửi thế nào thì chửi, cô ta muốn mảng thế nào thì măng, cho cô ta nói đến mỏi mồm thì thôi.
Đến khi Quách Tịnh Kỳ sỉ nhục Thẩm Quân Dao đến phát chán, cô ta mới ác ý đuổi cô về phòng.
"Cô mau chóng cút cho khuất mắt tôi đi.
Cô mà cứ đứng ở đây chắc chắn sẽ làm cho tôi chết ngạt mất.
Thứ rác rưởi như cô không xứng để đứng ở bên cạnh tôi như vậy đâu"
Thẩm Quân Dao lẳng lặng đi về phòng.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ xong, Thẩm Quân Dao ho mấy tiếng vì nhiệt độ càng ngày càng giảm.
Cả người của Thẩm Quân Dao liên tục run lên vì lạnh, đã thể, Quách Tịnh Kỳ còn không cho Thẩm Quân Dao tảm nước nóng, cô ta bắt cô phải tắm nước lạnh và còn nói đó là chỉ thị của Trác Du Hiên nữa chứ.
Càng như vậy, tình trạng của Thẩm Quân Dao sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ nhìn những đồng tiền cũ kỹ mà mấy hôm nay cô vất vả kiếm được kia.
Chỗ này khoảng hơn một ngàn, cộng với một ngàn mà Thẩm Quân Dao đang có, tổng cộng là hai ngàn.
Nhưng con số này chẳng hề hấn gì với con số ba trăm vạn kia cả.
Chỉ còn hai ngày nữa là Thẩm Quân Dao phải đưa tiên cho mẹ mình rồi nhưng đến nay cô mới chỉ có hơn hai ngàn.
Thời gian thì trôi càng ngày càng nhanh, mà chẳng có một ai chịu nhận Thẩm Quân Dao vào làm việc cả.
Cô phải làm sao bây giờ đây? Lúc này, Thẩm Quân Dao chỉ ước thời gian có thể ngưng đọng lại.
Nhưng ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ.
Thời gian vẫn qua đi, không bao giờ dừng lại được.
Con người không thể khiến cho hai chữ thời gian ấy ngừng lại.
Cho dù như thế nào, chúng vẫn tiếp tục chạy, tiếp tục tiến về tương lai phía trước, mặc cho những khó khăn và thách thức ở trước mắt người ta.
Hai hôm sau, ngày nào Thẩm Quân Dao cũng chạy đôn chạy đáo để tìm việc làm.
Bảo cô đi vay tiền sao? Nhưng cô biết vay ai cho được đây? Bạn bè thì không có, người thân thì chẳng một ai quan tâm cả, giờ chỉ còn cách tìm một công việc nào đó mà thôi.
Nhưng kết quả vẫn chỉ như vậy! Chẳng có một nơi nào nhận Thẩm Quân Dao cả, làm cho cô càng thêm lo lắng và sợ hãi.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao vô cùng bất an, mai là phải đem tiền đi rồi, vậy mà hôm nay vẫn còn chưa có chút tiến triển gì cả.
Thật may, cuối cùng cũng có một người chịu giúp đỡ cô.
Người đó nói với cô rằng, chỉ cần Thẩm Quân Dao cô tối nay đến làm phục vụ cho người đó, ăn mặc lịch sự một chút là sẽ cho cô ba trăm vạn.
Thẩm Quân Dao chẳng nghi ngờ gì mà lập tức tin lời của người đó, cô vội vàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Quân Dao cho rằng ông trời có mắt nhìn, cuối cùng cũng chịu giúp đỡ cô.
Chỉ đi làm phục vụ mà được tận ba trăm vạn, vậy là Thẩm Quân Dao sẽ có tiền giúp đỡ gia đình rồi.
Như vậy mẹ sẽ không ghét cô nữa phải không? Tối hôm đó, Quách Tịnh Kỳ ra ngoài với đám bạn của mình, cho nên Thẩm Quân Dao cũng xong việc sớm.
Người kia đúng giờ lái xe đến đón Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao chẳng một chút nghi ngờ gì mà bước lên xe ngay.
Sau khi Thẩm Quân Dao lên xe, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi khẽ cười nhìn Thẩm Quân Dao, bà ta chính là người giới thiệu công việc này cho Thẩm Quân Dao.
Người phụ nữ đó lấy ra một chiếc váy từ phía sau đưa cho Thẩm Quân Dao.
"Cô lát nữa hãy mặc bộ quần áo này vào để tiếp khách đi."
Thẩm Quân Dao nhìn bộ đồ hở hang kia mà người phụ nữ đó đưa cho mình, cô ái ngại hỏi, vẻ mặt mang theo vẻ lo lắng cùng với sợ hãi.
"Nhất định phải mặc bộ đồ này hay sao? Tôi mặc như vậy không được à? Có thể không mặc được hay không?"
"Nếu cô không muốn có ba trăm vạn thì có thể không mặc."
"Được.
Tôi mặc."
Thẩm Quân Dao lần này quyết định liều một phen, dù thế nào lần này cô nhất định phải tận dụng cơ hội để kiếm được số tiền kia.
Sau khi thay đồ xong, Thẩm Quân Dao mới hỏi người phụ nữ kia.
"Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Cô cứ việc im lặng, đến nơi là cô sẽ biết mà thôi.".