"Nếu tôi uống hết, tôi muốn gì ngài cũng có thể cho tôi sao?"
"Tất nhiên là vậy.
Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời cả"
"Kế cả tôi muốn ba trăm vạn hay sao?"
Thẩm Quân Dao e dè nhìn người đàn ông được gọi là Giang tổng kia, cô lấy hết can đảm của mình mới nói được ra câu đó.
Thật ra, đây chính là một cơ hội tốt với Thẩm Quân Dao, chỉ cần uống rượu mà kiếm được ba trăm vạn thì quá tốt rồi, cô cũng không phải lo lắng nghĩ cách để giúp gia đình nữa.
Gã đàn ông kia im lặng quan sát gương mặt của Thẩm Quân Dao, bàn tay của hắn vẫn không yên phận mà sờ soạng khắp người cô.
Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết im lặng, lúc này cô tuyệt đối không thể làm cho ông ta mất hứng được.
Người đàn ông kia bỗng dưng bật cười nhìn Thẩm Quân Dao, gã ta ghé sát vào tai của cô.
"Cô em cũng gan lắm đấy nhỉ? Lần đầu gặp mặt mà dám ra yêu cầu lớn như vậy, muốn tận ba trăm vạn.
Cô em là người đầu tiên dám làm như vậy với tôi đây."
Thẩm Quân Dao vô thức cắn môi, co day day ly rượu ở trong tay của mình, trong lòng của cô đang không ngừng hoảng sợ và lo lắng.
Có phải cô đã nói cái gì không đúng khiến cho gã đàn ông này mất hứng hay không? Hay là hắn ta cảm thấy khó chịu vì Thẩm Quân Dao dám đề ra cái yêu cầu lớn như vậy? Tuy nhiên, không như Thẩm Quân Dao suy đoán, người đàn ông kia không hề nổi giận, mà gã ta còn rất vui vẻ là đằng khác.
Gương mặt của gã không có chỗ nào là đang khó chịu cả.
Gã đưa tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh kia của Thẩm Quân Dao, khẽ vân ve những ngón tay đang run lên vì sợ hãi kia của người con gái.
"Nhưng hôm nay tôi đây đang rất vui, hơn nữa cô em đây lại xinh đẹp như vậy, khiến cho tôi đây cảm thấy rất vui vẻ.
Thế này đi, chỉ cần em uống hết mười ly rượu ở trên bàn kia, tôi đây sẽ cho em ba trăm vạn có được hay không?"
Giang tổng kia vô cùng hào phóng, gã ta ngay tức khắc lấy ra ba trăm vạn trong chiếc cặp màu đen kia của mình để lên bàn.
Gã phẩy tay một cái, chẳng mấy chốc mười ly rượu đầy ắp đã bày đầy đủ ở trên bàn, trước mặt của Thẩm Quân Dao.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng CICK QUẢNG CÁO nào!
Hai bả vai của Thẩm Quân Dao hơi run rẩy.
Cô nhìn mười ly rượu được bày biện ở trên bàn kia, cô cảm thầy vô cùng sợ hãi.
Thẩm Quân Dao chưa bao giờ uống rượu cả, liệu cô có uống được hay không? Nhưng đây là cơ hội để Thẩm Quân Dao có được ba trăm vạn, chỉ cần uống hết là cô có thể rời khỏi cái nơi này rồi.
Thẩm Quân Dao vẫn chưa cảm thấy tin, cô nghi hoặc hỏi gã đàn ông kia.
"Ngài nói có thật hay không?"
"Tôi chưa bao giờ nuốt lời.
Số tiền đã ở trước mặt em rồi, chỉ cần em uống hết, em có thể cầm số tiền đó rồi rời khỏi đây"
Nhìn gương mặt vô cùng chắc chắn của gã đàn ông, Thẩm Quân Dao buộc mình phải tin lời của gã nói.
Cô ngậm đắng nuốt cay run rẩy cầm lấy ly rượu ở trên bàn kia, từ từ đưa lên miệng mình, nhắm chặt mắt mà uống ực một phát.
Chất lỏng đắng ngắt chảy từ miệng xuống cổ họng khô khốc của Thẩm Quân Dao khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cho dù Thẩm Quân Dao có khó chịu đến đâu, cô vẫn phải cần răng mà chịu.
Uống được nửa ly, Thẩm Quân Dao không còn cách nào trụ được nữa, cô thật sự không thể uống nổi.
Thẩm Quân Dao ho sặc sụa, ly rượu trong tay cô sóng sánh, vài giọt đã rơi ra bên ngoài.
Gã đàn ông kia nhìn bộ dạng khổ sở của Thẩm Quân Dao, gã ta cười cợt một tiếng.
"Ơ kìa cô em, uống thì phải uống cho hết chứ.
Uống hết mới được đem tiền đi nha"
Sau khi Thẩm Quân Dao bình ổn trở lại, cô đang định nâng ly rượu lên uống nốt thì một bóng người mở cửa bước vào, làm cho Thẩm Quân Dao hoảng hốt và vô cùng sợ hãi.
Hai tay của Thẩm Quân Dao run rẩy đến mức ly rượu trong tay của cô rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Trác Du Hiên? Tại sao hản ta lại ở đây? Không phải hẳn ta đang đi công tác hay sao? Thấy Trác Du Hiên, gã đàn ông kia đứng dậy vui mừng chào đón.
"Trác tổng đến rồi hay sao?"
Trác Du Hiên lạnh lẽo liếc qua chỗ của Thẩm Quân Dao đang ngồi một cái rồi hắn quay sang chào lại người đàn ông kia.
"Để cho Giang tổng đợi lâu rồi.
Chuyến bay của tôi gặp một chút trục trặc nên mới tới đây hơi trễ."
Lúc ánh mắt lạnh lẽo kia của Trác Du Hiên lướt qua người cô, Thẩm Quân Dao lúc đó vô cùng run rẩy sợ hãi.
Cô thấy được một sự tức giận vô hình hiện hữu trong ánh mắt kia của hẳn.
Nhưng dường như hắn ta đã cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
Hình như Trác Du Hiên hôm nay đến đây là để bàn chuyện làm ăn gì đó với người được gọi là Giang tổng kia.
Suốt buổi, gã đàn ông kia cứ liên tục động chạm lên người của Thẩm Quân Dao ngay cả ở trước mặt của Trác Du Hiên.
Có trời mới biết những lúc ấy Thẩm Quân Dao cảm thấy ghê tởm gã biết nhường nào.
Cô chỉ muốn cầm những ly thuỷ tỉnh kia đập lên đầu của hẳn mà thôi.
Nhưng Thẩm Quân Dao không thể làm như vậy! Gã đe doạ cô rằng, nếu cô không ngoan ngoãn ngồi im để cho hắn vui vẻ thì Thẩm Quân Dao đừng hòng lấy được ba trăm vạn kia.
Hắn ta nói những lời đó ở ngay trước mặt của Trác Du Hiên.
Sắc mặt của Trác Du Hiên vô cùng khó coi, gân xanh nổi khắp trán của Trác Du Hiên.
Bàn tay của hẳn cuộn tròn thành nắm đấm, tưởng chừng đang vô cùng giận dữ.
Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn Trác Du Hiên, cô vô cùng lo lắng hản sẽ hiểu lầm điều gì đó.
Thẩm Quân Dao rất muốn đến đó giải thích cho Trác Du Hiên biết, nhưng hiện giờ cô không thể nào làm như vậy được.
Thẩm Quân Dao liên tục bị gã đàn ông kia ép uống rượu, cô uống được vài ly, Trác Du Hiên bên kia dường như không thể chịu đựng được nữa.
Hắn đập bốp tập tài liệu trong tay của mình xuống bàn, hùng hổ xông đến giằng ly rượu mà Thẩm Quân Dao đang uống kia, giật lấy tay của cô.
Hắn trừng mắt vô cùng giận dữ.
"Đi về nhà cho tôi! Tôi cấm cô được uống nữa!"
Trác Du Hiên đang định lôi Thẩm Quân Dao về nhà thì cánh tay của cô đã bị Giang tổng kia giữ lại.
"Trác tống, tôi mong cậu nhớ kỹ, cô gái này hôm nay thuộc quyền sở hữu của tôi.
Nếu cậu đem cô gái này đi, thì hợp tác giữa hai chúng ta sẽ chấm dứt tại đây: Trác Du Hiên nhếch môi khinh bỉ nhìn gã đàn ông kia.
"Cái hợp đồng cỏn con này, Trác thị chúng tôi không cần.
Nhưng Giang tổng, tôi phải nhắc nhở ông một câu, dây vào Trác Du Hiên tôi thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu"
Nói xong, hắn giằng mạnh cánh tay của Thẩm Quân Dao ra khỏi gã đàn ông kia, lôi cô đi xềnh xệch mà chẳng để tâm đến cô.
Hai tay của Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên siết chặt làm cho cô vô cùng đau đớn.
Đau quá không chịu được, Thẩm Quân Dao vội khóc lóc cầu xin.
"Anh à, em đau, anh làm em đau đấy!"
Trác Du Hiên hai mắt đỏ ngầu quay lại nhìn Thẩm Quân Dao.
"Con khốn này, cô câm miệng lại cho tôi.
Cô tuyệt đối không được nói gì khi tôi chưa cho phép."
"Thẩm Quân Dao, cô giỏi lắm.
Để xem, về nhà tôi sẽ trừng trị cô như thế nào.".