Thẩm Quân Dao vô lực lắc đầu, nước mắt cô cứ tuôn ra.
Cô rất muốn giải thích, rất muốn nói không phải là như vậy.
Nhưng cô phải làm sao đây? Trác Du Hiên vẫn không chịu tin tưởng cô.
"Thẩm Quân Dao, có phải mấy tháng nay tôi đối xử tốt với cô cho nên cô mới được nước làm càn hay không hả? Cô nghĩ mình là ai?"
Trác Du Hiên điên tiết gào lên, từng hơi thở mãnh liệt mang đầy tức giận tột độ phả thẳng vào gương mặt trắng bệch lên của Thẩm Quân Dao.
Hản chả thèm quan tâm đến người con gái ấy ra sao, không màng đến cô đau khổ cỡ nào, Trác Du Hiên cứ vô tình làm tổn thương người con gái ấy như vậy.
Thẩm Quân Dao rất muốn giải thích, cô thật sự không cố ý làm như vậy, cô chỉ muốn giúp hản dọn dẹp phòng làm việc thôi mà.
Nhưng cánh tay của Trác Du Hiên siết chặt cấm của cô đến nỗi không để cho Thẩm Quân Dao thốt ra được câu nào, cô chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn hắn sỉ nhục mình.
Dường như đã lâu không phát tiết, cho nên lần này cơn giận dữ của Trác Du Hiên đã lên đến đỉnh điểm.
Thậm chí lân này hắn nổi điên lên còn đáng sợ hơn những lần trước nữa, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
"Thẩm Quân Dao, có phải mấy tháng nay tôi đối xử tốt với cô, cho nên cô mới quên mất thân phận thật sự của mình là ai, muốn trèo cao hơn đúng không?"
"Tôi thương hại cô nên mới đối xử tốt với cô, vậy mà cô lại dám có những suy nghĩ không đúng mực, muốn trèo cao, muốn trở thành chủ nhân thực sự của căn nhà này à? Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó đâu, cho nên hãy dừng ngay cái mộng tưởng đó lại của cô đi.
Thẩm Quân Dao, tôi cho cô biết, không một ai có thể thay thế được vị trí của Thẩm Sơ Vũ ở trong lòng tôi, cho nên cô đừng có mà tốn công vô ích mà dở những thủ đoạn hèn hạ đó ra nữa."
Trác Du Hiên phun ra một lèo, như muốn xả cơn tức giận ở trong lòng của mình.
Trong tâm trí của Trác Du Hiên lúc này luôn khẳng định rằng Thẩm Quân Dao vì muốn trèo cao, vì muốn thay thế vị trí của Thẩm Sơ Vũ ở trong lòng của hản, cho nên người phụ nữ này mới cố tình phá vỡ đi món quà mà Thẩm Sơ Vũ tặng cho hắn, để cho Trác Du Hiên không bao giờ nhớ đến người con gái ấy nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Thế nên, Trác Du Hiên phải cắt đứt toàn bộ mộng tưởng của Thẩm Quân Dao, người phụ nữ này với hẳn chẳng qua chỉ là một vật thay thế mà thôi, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ thay thế được quyền mơ tưởng đến những gì không thuộc về mình.
Thế nhưng, Trác Du Hiên lại đâu hề biết rằng những lời nói vô tình tàn nhẫn ấy lại làm tổn thương sâu sắc Thẩm Quân Dao đến nhường nào.
Người con gái ấy sững người nhìn Trác Du Hiên, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má, mang theo một nỗi đau thương tột độ.
Cô cảm nhận rằng, mình vừa mới rơi từ một nơi rất cao, rất cao xuống mặt đất, cô thấy bản thân của cô đang rơi mà không hề có điểm dừng.
Ha.
Ha ha.
Ha ha ha ha ha.
Thẩm Quân Dao bỗng dưng cảm thấy buồn cười, cô muốn cười vì sự ngu ngốc của bản thân mình.
Hóa ra mấy tháng nay, những điều mà Trác Du Hiên làm với cô, hóa ra chỉ xuất phát từ hai từ "thương hại".
Hắn thương hại vì đã hiểu lầm cô là gián điệp, hiểu lầm mà vô tình tạo nên những vết thương trên người của cô.
Vậy mà Thẩm Quân Dao lại ngu ngốc cho rằng Trác Du Hiên đã mở lòng đón nhận cô.
Cô cứ thế ôm hy vọng, hy vọng một ngày nào đó Trác Du Hiên thật sự sẽ yêu cô chứ.
.
Truyện Truyện Teen
Ha.
Thẩm Quân Dao cô thật sự quá ngu ngốc mà.
Cô cứ ngu muội đâm vào thứ tình cảm ấy, thứ tình cảm không bao giờ thuộc về bản thân của cô.
Nhìn những giọt nước mắt đau đớn rơi ra từ hốc mắt đỏ hoe của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên vẫn chẳng hề thay đổi, hẳn không hề động lòng thương hại, vẫn giận dữ như vậy.
Thậm chí hẳn ta còn trở nên phát điên hơn thế nữa.
"Khóc? Cô khóc cái gì? Tôi nói không đúng hay sao? Chẳng lẽ cô lại muốn dùng những giọt nước mắt bẩn thỉu ấy để khiến người khác thương hại cho cô? Hay là muốn tôi bỏ qua cho cô hả?"
Trác Du Hiên đẩy mạnh cả người của Thẩm Quân Dao xuống sàn nhà, khiến cho cả người của cô bỗng truyền đến một cơn đau nhức dữ dội.
Nỗi đau dần vơi đi nay lại một lần nữa đâm thủng trái tim cô, làm cho người con gái ấy đau đớn vạn phần.
Cô đau, nhưng Trác Du Hiên nào có để ý đến điều đó cơ chứ? Hản ta từng bước tiến lại gần Thẩm Quân Dao, doạ cô sợ hãi lùi người lại.
Thể nhưng, Trác Du Hiên vẫn không có ý định muốn bỏ qua cho cô, hắn chính là muốn dày vò cô, chính xác là dày vò tinh thần của người con gái đáng thương ấy.
Trác Du Hiên ngồi xổm xuống, môi hân hơi cong lên lộ ra sự khinh bỉ, lời nói chế giễu, mỉa mai.
"Thẩm Quân Dao, để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi, hay nói cách khác cô vốn chỉ là một công cụ để cho tôi phát tiết.
Chẳng qua chỉ là tôi cảm thấy thương hại cho một con điếm như cô mà thôi, cho nên cô hãy nhớ kĩ thân phận của mình, đừng bao giờ quên cô chẳng qua chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Nghe rõ hay chưa?"
Trác Du Hiên vốn dĩ muốn mở lòng đón nhân Thẩm Quân Dao, vậy mà người phụ nữ này không yên phận, cứ nhất định phải chọc vào giới hạn của Trác Du Hiên hắn mới vừa lòng.
Chỉ cần Thẩm Quân Dao chịu yên phận, nhất định Trác Du Hiên hân sẽ đón nhận người phụ nữ này, vậy mà cö ta lại dám trèo cao, muốn nhanh chóng đạt được mục đích.
Trác Du Hiên cho rằng, tất cả sự chăm sóc quan tâm của Thẩm Quân Dao trước đây vốn chỉ muốn chiếm được lòng thương hại của hẳn mà thôi, cô ta vì tiền bạc, vật chất mà sẵn sàng biển mình thành một người vợ tần tảo.
Suốt mấy tháng nay, hẳn hối hận vì đã đối xử tốt với người phụ nữ này.
Vô cùng hối hận! Thẩm Quân Dao bị nạt đến mức không thế lên tiếng giải thích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Du Hiên dùng những lời lẽ cay độc ấy sỉ nhục mình.
Cô đau đớn bất lực nhìn người đàn ông ấy, nhìn người chồng tàn nhẫn máu lạnh kia, trái tim của cô liên tục co rút lại, đau đớn đến nghẹt thở.
Thẩm Quân Dao rất muốn cười lớn! Mấy tháng nay, trong mắt của Trác Du Hiên, cô chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi.
Hắn lợi dụng tình cảm của cô, khiến cho cô ôm hy vọng để rồi thất vọng.
Cô cứ ngu ngốc ảo tưởng vị trí của mình ở trong lòng của Trác Du Hiên mà không hề hay biết bản thân mình mãi mãi chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Trác Du Hiên, anh thật sự rất biết cách dày vò người khác đấy anh có biết hay không? Thẩm Quân Dao đau đớn đến mức không nói được một lời nào.
Còn Trác Du Hiên, hắn vân đầy mỉa mai nhìn cô, âm thanh tàn nhẫn vẫn cứ vang lên bóp nát vụn trái tim đầy vết thương của người con gái.
"Thẩm Quân Dao, tôi nhắc lại một lần cuối, đừng bao giờ quên mất thân phận của mình.
Vả lại, việc cô làm vỡ đi chiếc cốc mà tôi coi không khác gì một bảo vật, chuyện này không thể nào tha thứ được.
Nếu không phạt cô thật nặng thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ nhớ được."
Trái tim của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên run lên.
Cô sợ hãi nhìn khuôn mặt ghê rợn của Trác Du Hiên, một tia nguy hiểm lộ ra từ trong ánh mắt đen sâu kia của người đàn ông.
Trác Du Hiên muốn làm gì đây? Hắn muốn phạt cô như thế nào? Không lẽ lại muốn dùng những chiếc kim nhọn hoắt như trước ư? Hắn có thể tàn độc đến mức nào đây? Nhìn khuôn mặt lo lắng sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên không tự chủ được mà cong môi cười, ra lệnh cho đám người của mình.
"Người đâu, mau đem cô ta đi kẹp tay rồi nhúng vào nước nóng đi, phải thật đau để cô ta nhớ rõ bản thân của mình là ai, không được quên.".