"Trác Du Hiên, cậu thực chất chính là một tên khốn, cậu không phải là người có đúng không?"
Lục Ngạn đang vô cùng tức giận, tại sao Trác Du Hiên lại có thể nói ra những lời này cơ chứ? Cậu ta rốt cuộc coi Thẩm Quân Dao là cái gì, sao có thể nói ra những lời gây tổn thương đến người khác như vậy cơ chứ? Anh đã không kìm được cơn giận mà giáng cho Trác Du Hiên một đòn đau đớn.
Thẩm Quân Dao sợ hãi hét loạn lên một tiếng.
Cô vô cùng hãi hùng, đặc biệt là khi nhìn thấy Trác Du Hiên bị đánh đến đau đớn ngã ra sàn nhà như vậy.
Trác Du Hiên bị thương rồi, cô rất muốn chạy lại đỡ hẳn đứng dậy, trái tim cô bỗng đau nhói lên khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu bị thương nặng đến thế.
Thẩm Quân Dao đang định lao tới đó, thế nhưng cô đã bị Lục Ngạn giữ lại.
Thẩm Quân Dao run rẩy lo lắng quay sang nhìn Lục Ngạn, ánh mắt cô chứa đầy sự căm phẫn.
"Anh làm cái gì vậy? Sao lại đánh anh ấy như thế? Buông tôi ra, anh ấy bị thương rồi kìa"
Thẩm Quân Dao vùng văng thế nhưng cô vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Lục Ngạn.
Lục Ngạn trâm mặc nhìn cô, âm thanh phát ra từ miệng mang đầy sự tức giận, anh nhìn khuôn mặt lo lắng của Thẩm Quân Dao kia dành cho Trác Du Hiên mà không khỏi phẫn nộ.
"Thẩm Quân Dao, em đừng có quên, cậu ấy vừa sỉ nhục em như thế nào? Đã nhanh như vậy mà em đã quên rồi hay sao? Em chẳng lẽ không nghĩ cho bản thân mình? Em xem, em yêu cậu ta, bản thân mình nhận lại những gì, hả?"
Lục Ngạn trợn mắt nhìn người con gái đang co rúm mặt lại kia, toàn bộ cơn giận trong người của anh trút toàn bộ ra bên ngoài.
Lục Ngạn thật sự không tài nào hiểu được, chỉ mấy phút trước thôi, Trác Du sỉ nhục cô thậm tệ như vậy, vậy mà giờ phút này Thẩm Quân Dao vẫn còn lo lắng cho hắn đến thế.
Thẩm Quân Dao chẳng lẽ lại yêu Trác Du Hiên đến mức mù quáng như vậy ư? Lục Ngạn thật sự cảm thấy bất lực, anh phải làm cái gì để giúp Thẩm Quân Dao tỉnh lại đây? Anh không tài nào chịu nổi khi cứ nhìn Thẩm Quân Dao đau khổ vì một người không đáng như vậy? Trác Du Hiên rõ ràng đã khiến Thẩm Quân Dao tổn thương bao nhiêu, vậy mà cô vẫn yêu hắn.
Còn Lục Ngạn, anh vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, anh tình nguyện ở bên cạnh cô, vậy mà Thẩm Quân Dao một chút cảm động cũng không có.
Trong thời khắc chính miệng cô nói rằng, hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi trái tim của anh đã đau đớn đến cỡ nào.
Liệu Thẩm Quân Dao có biết rằng, anh thật sự không muốn xem cô như vậy một người bạn bình thường.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng CICK QUẢNG CÁO nào!
Anh muốn ở bên cạnh cô, lo lắng chăm sóc cho cô giống như một người đàn ông chứ không phải là một người bạn như thể nữa.
Thẩm Quân Dao bị Lục Ngạn trách mắng như vậy, đôi mắt cô rưng rưng lệ, tưởng chừng như là sắp khóc vậy.
Thẩm Quân Dao sợ hãi im lặng, cô không cử động được, chỉ biết im lặng đứng tại chỗ mà thôi.
Trác Du Hiên vật vã đứng dậy, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng thâm tình của bạn thân và vợ của mình đây, hản không khỏi lộ ra một tia khinh bỉ.
Trác Du Hiên bực tức đưa tay lau vết máu ở trên miệng của mình, khinh bỉ nói ra một câu.
"Đủ rồi, bớt diễn trò ở trước mặt tôi đi.
Thẩm Quân Dao, đúng là thứ phụ nữ không được dạy bảo đàng hoàng, dám ra ngoài ngoại tình, mà người đó lại là bạn thân của chồng mình.
Có phải cô muốn hủy hoại hết mặt mũi của nhà họ Thẩm đúng không?"
Những lời nói của Trác Du Hiên lại càng xoáy sâu vào nỗi đau của Thẩm Quân Dao.
Gô khẽ cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, những lời nói sỉ vả kia đến từ người đàn ông cô yêu nhất, tất cả cô đều nghe thấy.
Thẩm Quân Dao bất lực, cô đau đớn lắc đầu, giải thích trong vô vọng.
"Em không có.
Em và anh ấy không phải quan hệ như anh nghĩ: Trác Du Hiên, em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin rằng, em và Lục Ngạn chỉ là bạn bè bình thường thôi đây? Em rất mệt, mệt lắm.
Sao anh cứ nghi ngờ em như vậy? Quan hệ của bọn em hoàn toàn trong sáng, ngược lại chính là anh, sao anh có thể tàn nhẫn đưa người phụ nữ khác về nhà trong khi không màng đến sự tồn tại của em cơ chứ? Trác Du Hiên nhìn Lục Ngạn đang nắm lấy bàn tay của Thẩm Quân Dao kia, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
Vốn dĩ trong lòng hản lúc này thật sự đang vô cùng tức giận, nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế không xông lên tách hai người bọn họ ra.
Bạn thân cùng vợ mình như vậy ở trước mặt hẳn, Trác Du Hiên làm sao có thể nuốt được cục tức này.
"Nắm tay thân mật như vậy còn dám nói không có gì? Thẩm Quân Dao, cô nghĩ mắt tôi mù hay sao mà không trông thấy?"
Trác Du Hiên vừa cười khẩy vừa nhìn hai bàn tay đang đan xen lại vào nhau kia, trong lòng hắn không khỏi phẫn nộ.
Nhưng rõ ràng người hắn yêu là Thẩm Sơ Vũ cơ mà, tại sao việc Thẩm Quân Dao ở bên người khác lại khiến Trác Du Hiên như nổi điên lên vậy chứ? Thẩm Quân Dao giật mình, cô lập tức rụt tay lại, không muốn để cho Trác Du Hiên hiểu lầm.
Cả người cô hơi run lên, rất muốn giải thích với Trác Du Hiên, nhưng mỗi khi lời nói truyên đến miệng lại không thể bật ra.
Cổ họng đau rát cùng trái tim đau đớn như muốn lan rộng khắp nơi trên cơ thể cô vậy.
Cánh tay của Lục Ngạn bất động ở giữa không trung, mãi một lát anh mới từ từ hạ tay xuống.
Anh không muốn khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy khó xử, cho nên Lục Ngạn quay sang nhìn Trác Du Hiên, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, lời nói chắc nịch.
"Trác Du Hiên, tôi và Quân Dao không phải là quan hệ kia.
Chúng tôi là bạn bè trong sáng chứ không phải kiểu quan hệ của cậu với người phụ nữ vừa mới được cậu đưa về đâu."
Lục Ngạn đá xéo sang Thẩm Sơ Vũ, thoạt nhìn anh đã nhận ra đây không phải là loại người bình thường đâu.
Trác Du Hiên nhìn Lục Ngạn, ánh mắt hẳn trở nên sa sâm, khuôn mặt vô cùng khó coi.
Không những thế, đôi bàn tay hẳn đã cuộn lại thành nắm đấm, có lẽ lúc này hắn rất muốn đánh Lục Ngạn.
Nhưng suy cho cùng, Lục Ngạn cũng là bạn thân của hắn, cư nhiên hắn không thế làm như vậy được.
Hắn †a chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở Lục Ngạn.
"Lục Ngạn, mình biết mình cần làm gì, không cần cậu quản.
Không những thế, việc mình đối xử với Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa, đó cũng là việc của mình, cậu đừng có lo chuyện bao đồng mà nhúng tay vào việc này.
Cô ta chính là chó của mình, mình thích làm gì cô ta thì làm."
Lục Ngạn thật sự bị Trác Du Hiên làm cho nổi điên, Trác Du Hiên vậy mà dám nói người con gái mà anh yêu là chó.
Đây chính là người bạn mà của anh trong suốt bao nhiêu năm qua đây sao? Mồ hôi đổ đầy trên trán của Lục Ngạn, phải biết rằng anh đã cố gắng kiềm dầu bản thân của mình như thế nào.
"Trác Du Hiên, nếu cậu không yêu thương cô ấy thì hãy để người khác trân trọng cô ấy.
Cậu không cần Thẩm Quân Dao nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng sẽ giống như cậu, đều vứt bỏ cô ấy.
Nếu cậu không thể cho Quân Dao một cuộc sống hạnh phúc thì hãy để mình làm điều đó"
Lục Ngạn chính là đang khiêu chiến với Trác Du Hiên.
Người con gái ấy, nếu hắn không trân trọng, vậy thì hãy để anh làm điều đó.
Thẩm Quân Dao ngạc nhiên nhìn Lục Ngạn, cô vẫn bàng hoàng còn chưa hiểu ý của anh.
Rốt cuộc những lời nói này của Lục Ngạn là có ý gì đây? Thẩm Quân Dao còn chưa kịp hiểu thì Trác Du Hiên đã lạnh lùng lên tiếng.
"Lục Ngạn, mình nhắc nhở cậu, tránh xa người phụ nữ này ra.
Cho dù là như thế nào, Thẩm Quân Dao vẫn là món đồ mình chơi chưa chán.
Mình là bạn cậu, mình khuyên cậu lần cuối, đừng có tới gần cô ta.
Như thế không tốt cho cả cô ta và cậu đâu.
Nếu cậu nhất quyết không chịu, vậy thì tình bạn giữa chúng ta, chấm dứt!".