"Còn nữa, từ nay Sơ Vũ sẽ chuyển đến đây sống với thân phận là Trác thiếu phu nhân của cái nhà này.Nhiệm vụ của cô chính là phục vụ cô ấy cho tốt, nếu cô dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy hay khiển cô ấy bị thương, tôi sẽ chặt chân cô"
Trác Du Hiên nhắc nhở Thẩm Quân Dao một câu, hẳn muốn cô phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng bao giờ quên mất điều đó.
Sau khi Trác Du Hiên phát tiết một hồi xong, hắn mới chịu buông tha cho Thẩm Quân Dao.
Hắn ta để mặc cô đau khổ ngồi đó, toàn thân lại đang không ngừng run lên như thế kia.
Còn hắn thì trở về bên người tình của mình, Thấm Sơ Vũ.
Thẩm Quân Dao ngã quy xuống đất, cả căn phòng rộng lớn nay chỉ còn một mình cô ở đó.
Thẩm Quân Dao liên tục ôm mặt ngồi khóc, cô khóc đến khàn cả cổ cũng không ai để ý đến.
Từ ngày hôm đó, Thẩm Quân Dao luôn phải chịu sự sai khiến của Thẩm Sơ Vũ, cô phải hạ mình hầu hạ người chị gái này, cho dù không muốn cũng phải làm.
Mà Thẩm Sơ Vũ vô cùng quá đáng, cô ta liên tục ép Thẩm Quân Dao làm những việc vô cùng nặng nhọc.
Trong khi Thẩm Quân Dao còn đang mang thai mà phải làm những công việc nặng nhọc như thế.
Cô ta luôn miệng sai bảo cô.
"Con kia, lấy cho tao ly nước, tao khát rồi!"
"Con kia, mau nấu cơm cho tao, để tao đói bụng Du Hiên sẽ không tha cho mày đâu."
Không những thể, trong khi ngoài trời đang mưa rất to, mưa xối xả như trút nước, Thẩm Sơ Vũ lại tàn nhãn ép Thẩm Quân Dao ra ngoài mua đồ cho cô ta.
"Thẩm Quân Dao, mau ra siêu thị mua cho tao ít Nho mỹ đi.
Con của tao muốn ăn nho mỹ rồi"
Thẩm Quân Dao tuy đã từ chối, nhưng người phụ nữ này đã lập tức gắt lên, cô ta mảng xối xả vào mặt của Thẩm Quân Dao.
Không những thế, cô ta còn đánh cô nữa.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng CICK QUẢNG CÁO nào!
Rồi cô ta còn doạ sẽ mách với Trác Du Hiên chuyện này, để hản ta đuổi Thẩm Quân Dao cô ra khỏi nhà.
Thẩm Quân Dao không muốn bị Trác Du Hiên trách phạt, cô cắn răng đi bộ giữa trời mưa để mua thứ mà Thẩm Sơ Vũ muốn ăn.
Thẩm Sơ Vũ còn không cho phép Thẩm Quân Dao được dùng ô, cô ta bắt cô phải đi đầu trần, chân đất để mua cho cô ta.
Đi dưới trời mưa, cả người của Thẩm Quân Dao trở nên lạnh buốt.
Gương mặt của người con gái đáng thương ấy bỗng dưng tái nhợt đi.
Không những thế, tóc tai quần áo đã ướt đảm một mảnh.
Cả người của Thẩm Quân Dao liên tục run lên vì lạnh, hơn nữa, trên người của Thẩm Quân Dao lúc này chỉ mặc một chiếc áo mỏng, khiến cho gió lạnh càng dễ dàng ăn sâu vào da thịt của cô hơn.
Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới mua được một ít nho mỹ kia cho Thẩm Sơ Vũ.
Cả người cô lúc này ướt như chuột lột vậy, không những thế, tóc tai ướt đẫm nước, những giọt nước khẽ rơi từ trên tóc mái của người con gái xuống.
Vất vả mua về là thế, vậy mà Thẩm Sơ Vũ lại ngang nhiên nói với cô rằng.
"Giờ tao không thích ăn nữa.
Mày đem vứt đi.
Nhìn thấy cái bộ dạng này của mày là tao đã không muốn ăn rồi: Thẩm Quân Dao tốn bao nhiêu công sức, cô phải chạy ra ngoài cho dù trời đang mưa, đã thế cô vẫn còn đang mang thai nữa chứ, vậy mà Thẩm Sơ Vũ lại nói không thích ăn nữa mà giọng điệu của người phụ nữ này lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, hình như là chẳng có một cảm giác nào thấy có lỗi cả.
Cô ta còn cười khẩy nhìn Thẩm Quân Dao, ánh mắt ngập tràn vẻ khiêu khích.
Thẩm Sơ Vũ dường như muốn lấy việc hành hạ Thẩm Quân Dao ra để làm thú vui cho bản thân mình.
Cô Thẩm Sơ Vũ lại còn quá đáng hơn, cô ta ép Thẩm Quân Dao xạ phải rửa chân cho cô ta hàng ngày, nếu không cô ta sẽ không để yên.
Có lần vô tình Thẩm Quân Dao quệt qua chân của cô ta một cái, làm cho cô ta bị thương, Thẩm Sơ Vũ ngay lập tức sửng cồ lên, luộc miệng mảng chửi Thẩm Quân Dao.
"Con khốn này, sao mày dám làm tao bị thương hả?"
"Chân của tao làm báng vàng bằng bạc, mày làm chân của š tao xước một vết to tướng như thế mày đền nổi không hả?"
"Đúng là đồ không có gia giáo mài"
Thẩm Quân Dao liên tục bị cô ta mắng chửi, thậm chí Thẩm Sơ Vũ còn liên tục dùng nước rửa chân kia hắt lên mặt của Thẩm Quân Dao.
Cô ta đúng thật là quá đáng.
Thẩm Sơ Vũ quá lộng hành, nhưng lại không có một ai làm gì được cô ta.
Kể cả mấy người giúp việc vừa mới được Trác Du Hiên điều về đây khi Thẩm Quân Dao bị nhốt trong nhà kho để chăm g sóc Thẩm Sơ Vũ.
Bọn họ thấy người phụ nữ này vô cùng quá quất, nhưng lại không làm gì được Thẩm Sơ Vũ cả.
Côtacậy ¡¡ mình được Trác Du Hiên yêu thương nên mới làm càn như vậy.
"Có chuyện gì thế?"
Lúc này, Trác Du Hiên đã đi làm về, nghe trong nhà có tiếng cãi nhau.
Từ hôm đầm mưa đó, Thẩm Quân Dao bị cảm lạnh.
Những cơn ho khụ khụ liên tục ập đến, cơn đau đầu như búa bổ khiến cho toàn thân của Thẩm Quân Dao gần như mất hết sức lực, không thể nào gắng gượng.
Chẳng những không quan tâm đến cô thì thôi, vậy mà Trác Du Hiên lại cho rằng Thẩm Quân Dao bị bệnh như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa bé và Thẩm Sơ Vũ.
Cho nên, Trác Du Hiên đã ra lệnh nhốt Thẩm Quân Dao vào nhà kho, không cho cô ta ngoài cho đến khi nào hết bệnh.
Trác Du Hiên đâu có biết rằng Thẩm Quân Dao cũng đang mang thai, nếu không chữa bệnh cho cô thì tính mạng của hai mẹ con họ sẽ nguy hiểm như thế nào? Thẩm Quân Dao chật vật bao nhiêu ngày ở trong nhà kho, cuối cùng cô cũng được thả ra.
Thả ra nhưng không có nghĩa là cô sẽ được nghỉ ngơi, mà Thẩm Quân Dao lại phải quần quật làm việc.
Trong khi cánh tay của cô đã không thể làm những việc nặng nhọc, vậy mà hai người kia vẫn ép cô xách bao nhiêu đồ nặng.
Cố gắng đến bao nhiêu nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không thể làm được, cô liền bị Trác Du Hiên mắng là đồ vô dụng.
Những lúc ấy, Thẩm Quân Dao chỉ biết im lặng mà chịu đựng mà thôi.
Thẩm Sơ Vũ lại còn quá đáng hơn, cô ta ép Thẩm Quân Dao phải rửa chân cho cô ta hàng ngày, nếu không cô ta sẽ không để yên.
Có lần vô tình Thẩm Quân Dao quệt qua chân của cô ta một cái, làm cho cô ta bị thương, Thẩm Sơ Vũ ngay lập tức sửng cồ lên, luộc miệng mảng chửi Thẩm Quân Dao.
"Con khốn này, sao mày dám làm tao bị thương hả?"
"Chân của tao làm báng vàng bằng bạc, mày làm chân của tao xước một vết to tướng như thế mày đền nổi không hả?"
"Đúng là đồ không có gia giáo mài"
Thẩm Quân Dao liên tục bị cô ta mắng chửi, thậm chí Thẩm Sơ Vũ còn liên tục dùng nước rửa chân kia hắt lên mặt của Thẩm Quân Dao.
Cô ta đúng thật là quá đáng.
Thẩm Sơ Vũ quá lộng hành, nhưng lại không có một ai làm gì được cô ta.
Kể cả mấy người giúp việc vừa mới được Trác Du Hiên điều về đây khi Thẩm Quân Dao bị nhốt trong nhà kho để chăm sóc Thẩm Sơ Vũ.
Bọn họ thấy người phụ nữ này vô cùng quá quắt, nhưng lại không làm gì được Thẩm Sơ Vũ cả.
Cô ta cậy mình được Trác Du Hiên yêu thương nên mới làm càn như vậy.
"Có chuyện gì thế?"
Lúc này, Trác Du Hiên đã đi làm về, nghe trong nhà có tiếng cãi nhau.
Thẩm Sơ Vũ lập tức đố chậu nước rửa chân lên người mình rồi gào khóc.
"Quân Dao, chị biết sai rồi, em tha cho chị đi".