Cánh tay của người đàn ông bất giác siết mạnh lấy gương mặt tiều tụy kia của Thẩm Quân Dao, đôi bàn tay của hắn nổi lên những đường gân xanh vô cùng đáng sợ.
Thẩm Quân Dao lại dám nhắc hai từ ly hôn này với hắn sao? Nghĩ cũng đừng hòng! Thẩm Quân Dao muốn ly hôn với hắn để chạy theo người đàn ông khác, chạy theo người tình của mình à, nhưng Trác Du Hiên tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Hắn không muốn thiên hạ lời ra tiếng vào, nói hẳn bị vợ cắm sừng mà không thể làm gì được.
Trừ phi hắn không còn muốn chơi đùa với Thẩm Quân Dao nữa, thì đến lúc ấy, cho dù người phụ nữ này có đi với ai hẳn cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Tuy nhiên, bây giờ Thẩm Quân Dao vẫn là vật cưng ở trong tay hãn, hẳn chưa chơi chán cô, cư nhiên là sẽ không để cô đi rồi.
Trác Du Hiên làm sao có thể chấp nhận mình bị kẻ khác đá cơ chứ, đặc biệt đó lại là người phụ nữ mà hẳn căm ghét nhất trên đời này nữa.
Ly hôn, đừng có hòng! Thẩm Quân Dao nhìn hắn chằm chắm, đôi mắt đã rưng rưng hai giọt lệ.
Sâu trong đôi mắt đen thầm ấy, một tia lạnh lẽo, thê lương cùng uất hận hiện ra, không có cách nào che giấu được.
Bàn tay của Thẩm Quân Dao bất giác cuộn tròn lại, móng tay cứa vào da thịt cơ.
Thanh âm run rẩy của người con gái thật thê lương cứ thế truyên đến giữa không gian u ám lạnh lão này.
"Tại sao? Không phải anh không yêu tôi hay sao? Vậy thì cớ sao anh lại không ly hôn, khăng khăng giữ tôi ở lại bên cạnh anh làm gì? Anh còn muốn làm gì tôi nữa, anh khiến tôi sống không bằng chết như vậy chưa đủ hay sao?"
Thẩm Quân Dao không chịu được, cô thống khổ gào lên, hai cánh tay run rẩy của Thẩm Quân Dao tóm lấy cổ áo của Trác Du Hiên.
Cô siết mạnh khiến cho chiếc áo mà Trác Du Hiên đang mặc trên người bỗng nhăn một mảng.
Trác Du Hiên, cái tên súc sinh này, cô như vậy rồi chưa đủ với hắn hay sao? Vậy thì cớ gì Trác Du Hiên lại giữ cô lại ở bên cạnh? Không phải người hắn ta yêu chính là Thẩm Sơ Vũ hay sao? Nay người hắn yêu đã trở về rồi, vậy mà nhất quyết Trác Du Hiên không chịu buông tha cho cô.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Chẳng lẽ hắn còn muốn hành hạ Thẩm Quân Dao đến chết hắn mới cảm thấy vừa lòng? Hay là, trong mắt của người đàn ông này, Thẩm Quân Dao vẫn còn giá trị lợi dụng, nên hắn ta mới giữ cô lại đây? Chuyện hôm nay xảy được một lần, không thể chắc chắn là sẽ không có lần sau.
Trác Du Hiên một lân sẵn sàng hy sinh Thẩm Quân Dao để đổi lấy lợi ích của mình, vậy thì nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chắc chẩn hẳn sẽ lại đem cô ra làm món đồ trao đổi.
Con người mà, đã có lần đầu, thì chäc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba và nhiều lần khác nữa.
Nếu như chuyện hôm nay xảy ra được một lần, vậy thì không thể không thừa nhận rằng rất có thể sau này nó sẽ xảy ra tiếp, không kể là nhiều lần nữa.
Có lẽ, đây chính là lý do mà Trác Du Hiên vẫn giữ Thẩm Quân Dao đến thời điểm hiện tại ở bên cạnh hẳn, bởi vì cô vẫn còn có giá trị với hắn.
Vì vậy, khi Thẩm Sơ Vũ quay về đây, hắn mới không để cập đến hai chữ "ly hôn"
kia với cô, là vì ngày hôm nay đây.
Sự thật sao mà phũ phàng đến như thế Nó như xé nát con người ta ra, làm cho người ta đau đớn đến nghẹt thở nhưng không có cách nào có thể chống lại nó, mà chỉ có thể chấp nhận, mặc có cam tâm hay là không? Nhìn gương mặt thâm trầm của người đàn ông, chân mày của hẳn ta hơi nhíu lại, Thẩm Quân Dao đột nhiên bật cười sằng sặc, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của cô, thanh âm thê lương như xé nát cõi lòng người ta ra.
"Hay là vì với anh, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng? Với anh, tôi vẫn là công cụ để anh kiếm lợi, như vậy anh mới giữ tôi ở bên cạnh mình? Tôi nói không sai chứ, Trác thiếu gia?"
Ba chữ "Trác thiếu gia".
ngôn tình sủng
ấy bật ra từ miệng của người con gái, mang lại cho hẳn một cảm giác rất xa lạ.
Dường như khoảng cách giữa hắn và Thẩm Quân Dao đã bị kéo ra càng ngày càng xa, không thể tiến lại gần nhau nữa.
Trước đây, cô chưa từng gọi hắn như vậy.
Ngọt ngào thì là Du Hiên, hay cùng lắm là Trác Du Hiên chứ không bao giờ xa lạ gọi Trác thiếu gia như vậy.
Chẳng hiểu là tại sao, con tim trong ngực hắn bỗng nhiên nhói đau, đau một cách rất khó chịu! Trác Du Hiên cực kì không thích cách gọi này của Thẩm Quân Dao một chút nào cả.
Không phải luôn miệng nói yêu hản hay sao, vậy mà bây giờ lại tỏ ra xa lạ với hắn đến thế.
Như vậy không khỏi khiến Trác Du Hiên cực kỳ phẫn nộ, lửa giận bốc cháy bừng bừng trong tâm trí của hắn.
Cánh tay của người đàn ông càng siết mạnh khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì giận dữ.
"Nếu cô cho rằng là như vậy thì chính là như vậy đi.
Còn nữa, cô có biết vì sao tôi giữ cô lại hay không? Tôi chính là không muốn nhìn thấy cô được sống yên ổn, tôi không muốn cô được bình yên hạnh phúc đấy.
Tôi muốn làm cho cô đau khổ nhưng lại không thể làm gì được, muốn cô ngày ngày chìm trong bóng tối đây"
Cả người của Thẩm Quân Dao hơi run lên trước những lời nói tàn độc kia của Trác Du Hiên.
Cô như vậy mà hẳn chưa cảm thấy đủ hay sao? Với hắn thì như thế nào mới là đủ đây? Trác Du Hiên giận dữ hất mạnh tay, khiến cả người của Thẩm Quân Dao ngã nhào ra sàn nhà, thân thể mảnh khảnh để lộ ra vết xanh tím khắp người.
Lúc này, người đàn ông tàn độc kia chẳng có chút lưu tình nào, lửa giận dường như đã lấn át hoàn toàn tâm trí của hẳn rồi.
"Mau chóng mặc quần áo vào, đừng để tôi nhìn thấy cái thân thể dơ bẩn qua tay bao nhiêu thẳng đàn ông này của cô nữa, thật ngứa mắt.
Vả lại, từ ngày mai, bắt đầu làm việc lại cho tôi, cô vẫn là vật cưng của tôi cho nên phải làm việc phục vụ tôi"
Trác Du Hiên tàn nhẫn xoay lưng bỏ đi, hắn ta chẳng thèm liếc nhìn người con gái đang bật khóc trên nền đất lạnh lẽo ấy.
Tiếng "rầm"
chói tai vang lên, kế đó chính là sự run rẩy của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên, anh còn có lương tâm hay không đây? Trông anh hiện giờ còn không bằng cầm thú.
Từ hôm đó, Thẩm Quân Dao trở về với cuộc sống như trước kia, thế nhưng thường xuyên cô ngẩn người ra nhìn gì đó rồi bất giác cười một mình, chính vì thế mấy người giúp việc kia cũng rợn hết cả người lên vì trông thấy Thẩm Quân Dao như vậy.
Bọn họ cũng chẳng dám can thiệp vào chuyện này để tránh rước họa vào thân mình.
Thẩm Sơ Vũ cũng thường xuyên kiếm cớ, gây sự, thế nhưng Thẩm Quân Dao mặc kệ, không để tâm đến cô ta, khiến cho người phụ nữ đó tức muốn phát điên lên nhưng không làm gì được.
Cô ta bực tức quay sang mách lẻo với Trác Du Hiên, thể nhưng hản ta cũng chỉ nói vài ba câu với Thẩm Sơ Vũ chứ không hề trừng phạt Thẩm Quân Dao.
Nhưng cũng không vì thế mà cô cảm thấy biết ơn hắn! Hắn càng như vậy càng khiến Thẩm Quân Dao thêm khinh bỉ, phân nộ với hắn.
Trác Du Hiên đang thương hại cô hay sao? Thẩm Quân Dao cô không cần sự thương hại đó của hản.
Dạo này, cô ăn rất ít, thậm chí là mệt mỏi chẳng buồn ăn, sức khỏe càng đáng lo ngại.
Một hôm, đang làm việc thì mẹ của cô, Trịnh Liên đột nhiên hùng hố chạy đến đánh cô một cái rồi liên tục quát mắng cô.
"Mày xem chuyện tốt mày làm ra đi này!".