Trác Du Hiên vẫn im lặng, đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm lên cánh cửa đang đóng lại ở trước mặt mình, hắn không trả lời lại Thẩm phu nhân, vì thế càng khiến cho bà ta lo lắng hơn bao giờ hết.
"Cậu mau nói đi, con bé bị làm sao?"
Thẩm phu nhân không tài nào giữ được bình tĩnh, bà ta lay mạnh người của Trác Du Hiên đang cứng đờ ngồi ở trên ghế kia.
Hắn ta cứ giữ im lặng như thế, Thẩm phu nhân vô cùng sốt ruột, bà ta không thể nào không hỏi được.
Thẩm lão gia thấy vợ mình mất bình tĩnh như thế, ông ta nhanh chóng khuyên vợ mình.
"Bà mau bình tĩnh lại đi, con bé hiện giờ đang được cấp cứu, cho dù bà có cuống lên cũng không giải quyết được gì cả.
Bình tĩnh ngồi xuống chờ bác sĩ ra rồi xem tình hình như thế nào đã"
"Bình tĩnh? Ông bảo tôi bình tĩnh như thể nào được? Con bé đang cấp cứu ở trong kia, lỡ nó xảy ra chuyện gì thì sao? Ông bình tĩnh được còn tôi thì không.
Tôi đã gây ra bao nhiêu tốn thương cho con bé như thế, ông bảo tôi làm sao có thể ngồi yên đây?"
Thẩm phu nhân vì mất bình tĩnh mà gắt lên với chồng của mình.
Đôi mắt ngấn lệ của bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút cảm xúc của Thẩm lão gia, chồng của bà ta kia.
Con gái của bà ta còn đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết, làm sao bà ta có thể bình tĩnh được bây giờ? Lỡ như Quân Dao thật sự xảy ra chuyện gì thì bà ta sẽ phải làm sao đây? Bao nhiêu tội lỗi bà ta đã gây ra cho con gái của mình còn chưa bù đắp hết, lỡ như con bé thật sự xảy ra chuyện gì thì Trịnh Liên phải sống như thể nào đây? Thẩm lão gia chau mày, ông ta lập tức gắt lên.
"Bà tưởng tôi dễ chịu khi nhìn con gái của mình như vậy sao? Nhưng bây giờ bà cuống lên thì làm được gì? Chẳng những không giúp được con bé mà còn làm phiên đến bác sĩ nữa.
Để họ yên lặng cứu con đi, bà đừng gây phiền phức thêm nữa"
Trịnh Liên tưởng rằng trong lòng ông ta không khó chịu sao? Sai rồi! Ông ta rất khó chịu, thậm chí là còn khó chịu hơn vợ mình gấp trăm ngàn lân.
Chứng kiến đứa con gái của mình bị sống trong đau đớn như thế, làm sao ông ta có thể không đau lòng? Nhưng lúc này hai người bọn họ không thể gục ngã được, hơn nữa nhất là ông ta.
Thẩm lão gia chính là trụ cột trong nhà, làm sao có thể dễ dàng gục ngã đến thể.
Cho dù không muốn nhưng ông ta vẫn phải tỏ ra kiên cường mạnh mã.
"Đủ rồi! Hai người muốn cãi nhau thì mời ra bên ngoài, Quân Dao còn đang cấp cứu ở trong kia, mấy người còn ở đó mà làm loạn."
Trác Du Hiên bực dọc gắt lên, người đàn ông chau mày lại nhìn đôi vợ chồng già đang cãi vã ở trước mặt mình.
Trác Du Hiên đã cố nhịn từ nãy rồi, hắn không muốn vì hai người này mà ảnh hưởng đến Thẩm Quân Dao, nhưng mà hai người này càng lúc càng quá đáng, khiến hẳn không tài nào chịu nổi.
Thẩm Quân Dao bây giờ còn đang đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, vậy mà hai người này lại còn có thể đứng đây mà cãi vã được.
Trong lòng của Trác Du Hiên hắn hiện giờ đang nóng như lửa đốt, hắn lo lắng nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Chưa bao giờ Trác Du Hiên thấy mình vô dụng như lúc này cả.
Người con gái mà hẳn yêu đang không rõ sống chết, nguy hiểm cận kề ở trong kia, vậy mà hắn lại không thể làm gì để giúp cô.
Hắn luôn miệng nói mình yêu Thẩm Quân Dao nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu ấy phải chịu muôn vàn đau đớn ở trong kia.
Trác Du Hiên hắn đúng thật là quá vô dụng mài! Hai vợ chồng họ Thẩm kia lập tức im bặt ngay sau khi Trác Du Hiên tỏ ra khó chịu ngay ở trên mặt và lời nói của mình.
Đặc biệt là Thẩm phu nhân, cho dù là bà ta có muốn nói gì đi chăng nữa thì cũng phải ngậm ngùi ngôi xuống, không dám mở miệng một câu mà chờ đợi bác sĩ ra.
Giữa hành lang tối tăm của bệnh viện, từng đợt gió lạnh thỉnh thoảng khẽ lướt qua, không khí buồn tủi, cô độc đến lạ thường.
Dưới ánh đèn trắng mập mờ, ba người kia trong lòng ai cũng lo lắng, nỗi lo ấy không tài nào nói nổi thành lời của ba người cứ chìm sâu trong lòng, hồi hộp chờ đợi bác sĩ bước ra.
Đang chờ đợi, Trác Du Hiên nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về gần đây.
Tưởng rằng bác sĩ đã ra, cho nên hắn vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng không phải là bác sĩ.
Trác Du Hiên nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc cũng đơn giản nhưng rất lịch sự đang đứng trước mặt hẳn.
Người này tâm độ gần bốn mươi tuổi nhưng da dẻ vẫn còn hồng hào.
Trác Du Hiên nhướn mày đầy khó hiểu.
"Chị là ai? Tại sao lại đến nơi này?"
Người phụ nữ kia âm thầm đánh giá Trác Du Hiên một lượt rồi mới lên tiếng.
"Tôi nghe nói Thẩm Quân Dao gặp chuyện nên mới đến thăm.
Con bé ra sao rồi? Còn cậu có quan hệ gì với con bé?"
"Chị biết vợ tôi sao? Tôi là chồng của cô ấy, nhưng theo tôi được biết Quân Dao không hề có bạn bè hay anh chị em gì mà, rốt cuộc chị có quan hệ gì với cô ấy?"
Nghe thấy từ "chồng"
phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, người phụ nữ kia lập tức biến sắc, chị ta đanh mặt lại, sắc mặt đột nhiên rất khó coi nhìn chằm chằm Trác Du Hiên, khiến cho hắn hơi khó hiểu.
Trong ánh mắt của người phụ nữ kia lộ ra một tia căm hận, chị ta đột nhiên lao đến tóm lấy cổ áo của Trác Du Hiên.
"Hóa ra cậu chính là cái kẻ khốn nạn ấy à? Cuối cùng hôm nay tôi cũng được gặp cái loại súc sinh không bằng cầm thú như cậu.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy một con thú dữ ở trong hình dạng con người rồi."
Trác Du Hiên tự nhiên bị người ta lao đến chửi tới tấp mà không rõ lý do như thế, thật sự hắn rất khó hiểu.
Nếu như là ngày bình thường có kẻ dám mắng chửi hắn như thể thì người đó chắc chắn sẽ không còn sống yên ổn được bao lâu nữa đâu.
Không phải hôm nay hắn đang lo lắng cho Thẩm Quân Dao thì người phụ nữ này chết chắc rồi.
Hắn đẩy người phụ nữ bí ẩn kia ra, nhướn mày nhìn chị ta một lượt, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Chị rốt cuộc là ai? Sao tự nhiên lại chửi tôi như thế?"
Lời nói vừa mới dứt, Trác Du Hiên đã nhận ngay một cái tát của người phụ nữ kia, gương mặt của hắn đột nhiên bỏng rát đến lạ thường.
Tự nhiên bị chửi, rồi lại còn bị đánh nữa chứ, Trác Du Hiên tức đến nghẹn họng.
"Chị..."
"Tôi làm sao? Cậu muốn nói cái gì? Tôi đánh cậu một cái đã là quá nhẹ với những gì mà cậu gây ra cho Thẩm Quân Dao rồi đấy.
Nếu tôi nhớ không nhầm cậu là Trác Du Hiên đúng chứ? Một người đàn ông thậm chí là vô cùng thành công như thế sao lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú với một người con gái như thế chứ?"
Chưa để cho Trác Du Hiên nói hết câu, người phụ nữ kia đã mắng tới tấp vào mặt hắn, không để cho Trác Du Hiên nói thêm câu nào nữa.
Chị ta trông có vẻ vô cùng căm hận, như muốn giết chết loại cầm thú như Trác Du Hiên vậy.
"Cậu muốn biết tôi là ai đúng không? Được, tôi cho cậu biết, tôi tên Mạc Tâm, là bạn của Thẩm Quân Dao khi chúng tôi còn ở trong tù.
Tôi chính là người bạn duy nhất của vợ cậu đấy"
Khi xưa, cũng do duyên phận, Mạc Tâm được Thẩm Quân Dao giúp đỡ, từ đó chị ta mang ơn Thẩm Quân Dao, chỉ chờ một ngày có thể trả ơn.
Thật không ngờ, hai người họ đã gặp nhau ở trong tù.
Mạc Tâm cũng rất bất ngờ, một cô gái tốt bụng như Thẩm Quân Dao lại bị bắt vào đây.
Cho người hỏi chuyện, Mạc Tâm mới biết chuyện gì xảy ra.
Trác Du Hiên còn chưa hết bàng hoàng, Mạc Tâm lại một lần nữa tóm lấy cổ áo của hắn.
"Cậu đúng là ác quỷ.Trong khi cậu sống sung sướng ở ngoài thì có biết con bé đáng thương ấy đã trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào không? Sao loại khốn nạn như cậu không chết đi cho rồi!".