Lúc này, Thẩm Quân Dao đã tắm xong, bước ra nhìn thấy Trác Du Hiên đã trở về, khuôn mặt cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Du Hiên, anh về rồi à? Mau lại đây ăn cơm đi"
Thẩm Quân Dao kéo chiếc ghế bên cạnh ra, muốn để Trác Du Hiên ngồi xuống đó.
Còn Thẩm Quân Dao định ngồi xuống bên cạnh thì tiếng nói của Trác Du Hiên đã vang lên.
"Thẩm Quân Dao, cô hãy nhớ, mình chỉ là một con chó.Mà đã là chó thì không có quyền ngồi chung bàn để ăn cơm với Trác Du Hiên tôi đây."
Đôi mắt sắc lạnh của Trác Du Hiên nhìn chằm chẳm lên người của Thẩm Quân Dao đang có ý định ngồi xuống bàn ăn phía kia.
Giọng nói của Trác Du Hiên vẫn độc địa, tàn nhẫn như lúc ban đầu vậy.
Sắc mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói mang theo vài phần cay nghiệt, như muốn xông lên đẩy Thẩm Quân Dao ra khỏi chiếc ghế kia vậy.
Trác Du Hiên càng nhìn Thẩm Quân Dao, hắn lại càng cảm thấy bẩn mắt, chỉ muốn rửa sạch những thứ mà Thẩm Quân Dao đã chạm vào vậy.
Trác Du Hiên hắn ngại bẩn lắm, đặc biệt là những thứ không sạch sẽ chạm vào đồ dùng của hắn, Trác Du Hiên sẽ không muốn dùng thứ đó nữa mà sẽ ngay lập tức vứt đi.
Nay cũng vậy, chiếc ghế kia đã bị cánh tay dơ bẩn của Thẩm Quân Dao chạm vào, hän càng không muốn ngồi xuống đó.
Trong thâm tâm của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao luôn là một người phụ nữ ham danh lợi, hư vinh.
Thẩm Quân Dao làm những thứ này cũng chỉ muốn lay động Trác Du Hiên hẳn mà thôi.
Trác Du Hiên luôn tự nhắc bản thân mình như vậy, thế nên, hản lại càng tỏ vẻ khinh bỉ hơn khi liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên lúc này đang rất không muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao.
Bởi vì, mỗi khi Trác Du Hiên hắn mỗi lần nhìn thấy Thẩm Quân Dao là hắn lại nhớ đến Thẩm Sơ Vũ, nhớ đến việc Thẩm Quân Dao vì bản thân mình mà dám đuổi chị gái của mình đi, dám chia cắt Trác Du Hiên hắn với người con gái mà hắn yêu, Thẩm Sơ Vũ.
Nhìn Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên lại nhìn ra khuôn mặt, dáng vẻ đau khổ của Thẩm Sơ Vũ khi rời khỏi Trác Du Hiên hẳn.
Cũng đúng thôi, Thẩm Quân Dao và Thẩm Sơ Vũ là hai chị em sinh đôi, khuôn mặt cũng hao hao giống nhau, Trác Du Hiên lại đang nhung nhớ người con gái tên Thẩm Sơ Vũ kia, nhìn lâm cũng là phải thôi.
Đáng lẽ ra, hai chị em sinh đôi là phải giống hệt nhau.
Nhưng Thẩm Quân Dao và Thẩm Sơ Vũ lại không hề giống nhau như đúc như các cặp sinh đôi khác.
Hai người mang theo nét giống nhau nhưng lại không y như đúc, chỉ giống nhau vài phần mà thôi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Trác Du Hiên tự nhắc nhở mình, đó không phải là người con gái mà hắn yêu, Thẩm Sơ Vũ.
Mà người phụ nữ đó là Thẩm Quân Dao, người phụ nữ vì ham hư vinh, danh lợi mà có thể chia cắt Trác Du Hiên hẳn với Thẩm Sơ Vũ, hại hai người bọn họ không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi được.
Đó, là người phụ nữ mà Trác Du Hiên hắn hận nhất trên đời này.
Mỗi khi nghĩ đến Thẩm Sơ Vũ, lửa giận trong lòng của Trác Du Hiên lại bùng lên một cách mạnh mẽ, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ánh mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu tưởng chừng đang rất giận dữ.
Trác Du Hiên hắn thật muốn xông lên bóp chết người phụ nữ đang đứng ở trước mặt mình, Thẩm Quân Dao.
Vì người phụ nữ này, chỉ tại cô ta mà hắn với Thẩm Sơ Vũ không thể ở bên nhau.
Chỉ tại người phụ nữ tàn nhẫn, vì mục đích mà bất chấp tất cả này.
Chỉ vì Thẩm Quân Dao, chỉ vì cô ta mà không biết Sơ Vũ của hản, người con gái đáng thương ấy đang phải chịu khổ ở nơi nào rồi.
Nếu Thẩm Sơ Vũ xảy ra chuyện gì, Trác Du Hiên sẽ không để cho Thẩm Quân Dao sống một cách yên ổn như hiện giờ đâu.
Trác Du Hiên hẳn sẽ khiến cho Thẩm Quân Dao phải chịu đủ mọi cực hình, mọi đau đớn nhất trên đời này thì hẳn mới cảm thấy hả dạ được.
Trác Du Hiên đã cố gắng kiềm chế không xông lên giết chết Thẩm Quân Dao.
Bởi vì Trác Du Hiên hản muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao phải chịu mọi dày vò đau đớn.
Hắn muộn nắm trong tay tính mạng của người phụ nữ này, hẳn muốn Thẩm Quân Dao trở thành một công cụ, một con rối trong tay của Trác Du Hiên hắn.
Trác Du Hiên muốn mạng sống của Thẩm Quân Dao hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của mình, để hắn có thể dễ dàng mà điều khiển.
Người phụ nữ này, Trác Du Hiên hắn muốn Thẩm Quân Dao sống, thì cô tuyệt đối không được phép chết cho tới khi Trác Du Hiên chơi chán, không cần đến nữa.
Đến lúc đấy, cho dù Thẩm Quân Dao có muốn sống hay không, hay là chết một cách thê thảm như thế nào, Trác Du Hiên cũng không muốn quan tâm đến điều đó.
Nhưng hiện giờ, Trác Du Hiên vẫn muốn chơi đùa với Thẩm Quân Dao từ từ, muốn chơi trò mèo vờn chuột với người phụ nữ này, muốn khiến Thẩm Quân Dao muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Ngay sau khi giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Trác Du Hiên vừa mới dứt, cánh tay gầy gò hãn lên đó những vết thâm tím do bị người ta đánh kia của Thẩm Quân Dao hơi khựng lại giữa không trung.
Nụ cười trên gương mặt của Thẩm Quân Dao ngay lập tức cứng đờ lại, mất đi vẻ tự nhiên vốn có.
Những ngón tay khẽ run rẩy, Thẩm Quân Dao đã cố gắng kìm nén không bật khóc ra trước mặt của Trác Du Hiên.
Chân của Thẩm Quân Dao như bị rút hết sức lực, như bị đóng băng tại chỗ, không thể nào cử động được.
Ai cũng có thể nhìn thấy hai bên vai của Thẩm Quân Dao thỉnh thoảng lại run rẩy lên từng đợt vậy.
Sắc mặt cứng đờ của Thẩm Quân Dao đã trảng lại càng thêm trắng.
Trái tim của Thẩm Quân Dao cứ từng đợt mà nhói lên.
Đau! Thật là đau!Đau đến mức như bị ai đó bóp nghẹt lại vậy! Đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, đau đến mức khó thở Huyết mạch trong người của Thẩm Quân Dao tất cả như ngừng lại, không thể hoạt động được nữa.
Cánh tay còn lại của Thẩm Quân Dao bấu chặt vào chiếc quần màu đen bằng vải vừa mới được thay ra.
Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt lấy bờ môi vẫn còn tím tái kia của mình.
Thẩm Quân Dao nhằm chặt hai mắt, liên tục thở hổn hển, cố gắng không để cho Trác Du Hiên nhìn thấy cô đang đau đớn đến nhường nào.
Thẩm Quân Dao đứng bất động ở chỗ đó một lúc lâu, rồi mới từ từ xê dịch ra để Trác Du Hiên tiến tới dùng bữa.
Trác Du Hiên, lại nhục mạ cô nữa rồi! Cứ mỗi lần nhìn thấy Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên luôn buông ra những lời nhục mạ, khinh bỉ.
Những lời nói đó chẳng khác gì những lưỡi dao sắc nhọn khiến cho Thẩm Quân Dao phải đau đớn đến không ngừng.
Những lời nói của Trác Du Hiên tàn nhẫn là thế, nhưng hắn đâu hề để tâm đến, mà Trác Du Hiên hản cũng không muốn để tâm.
Chỉ cần Thẩm Quân Dao đau khổ, Trác Du Hiên có thể tàn nhẫn đến mức độ nào, không một ai có thể biết được.
Đau đớn là thế, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không khỏi trông chờ.
Trông chờ vào việc Trác Du Hiên sẽ chuẩn bị ăn những món ăn do chính tay của mình nấu cho hắn.
Thẩm Quân Dao cũng chỉ hy vọng, Trác Du Hiên sẽ thích những món ăn này.
Đó là cả tình yêu của Thẩm Quân Dao, cô cũng chỉ biết gửi gắm những tình cảm này vào trong đó mà thôi! Thẩm Quân Dao muốn để cho Trác Du Hiên biết được rằng, tình cảm mà Thẩm Quân Dao cô dành cho Trác Du Hiên là thật.
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao biết điều mà tránh ra, cơn tức giận của hắn cũng đã nguôi đi phân nào.
Trác Du Hiên cởi chiếc áo vest trên người mình ra, vắt lên trên một cái ghế chứ không đưa cho Thẩm Quân Dao cầm lấy.
Bởi vì, Trác Du Hiên hản, sợ bẩn.
Trác Du Hiên tiến đến, kéo một chiếc ghế khác ra rồi ngồi xuống.
Hản không hề liếm sỉ đến chiếc ghế mà Thẩm Quân Dao đã kéo ra cho hản.
Trác Du Hiên không muốn chạm vào những gì đã có sự động chạm vào của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên thấy thật ghê tởm.
Nhìn Trác Du Hiên không để ý đến tâm ý của mình, trong lòng của Thẩm Quân Dao không khỏi nguội lạnh.
Trên gương mặt xinh đẹp nhưng đã trắng bệch, cực kỳ mệt mỏi kia của Thẩm Quân Dao tràn trề là nỗi thất vọng.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao đã rưng rưng nước mắt lúc nào không hay biết.
Thẩm Quân Dao cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngước mắt lên, sợ Trác Du Hiên sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của mình.
Trác Du Hiên nhìn qua một lượt những món ăn trên bàn, hẳn biết đây không phải là do người giúp việc trong nhà nấu.
Giọng nói của Trác Du Hiên vang lên, tựa như là đang muốn hỏi Thẩm Quân Dao.
"Những món này, có phải là do cô nấu hay không?"
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lùng nhưng không mang theo vẻ đe dọa, tức giận như mọi khi nữa, Trác Du Hiên chỉ là đơn thuần đang muốn biết có phải Thẩm Quân Dao là người nấu những món ăn này hay không? Nhưng ánh mắt của Trác Du Hiên hắn vẫn dừng lại ở trên bàn ăn, không hề liếc nhìn Thẩm Quân Dao một cái.
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt ướt đẫm lệ kia lên nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía kia, trên người của Trác Du Hiên vẫn toả ra khí thế lạnh lùng như mọi khi vậy.
Thấy Trác Du Hiên hỏi mình, Thẩm Quân Dao vội vàng trả lời, không muốn để cho Trác Du Hiên phải nổi giận.
"Dạ phải! Là em nấu!"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao cực kỳ là nhỏ.
Thẩm Quân Dao cũng muốn nói to lắm chứ, nhưng cổ họng của cô đang cực kỳ đau rát, không thể nói lớn tiếng được.
Khó khăn lắm mới có thể nói ra nhưng cũng đủ để Trác Du Hiên nghe thấy.
Thấy Trác Du Hiên hơi gật đầu, Thẩm Quân Dao lại cúi mặt xuống đất.
Lúc này, Trác Du Hiên mới quay sang nhìn Thẩm Quân Dao, trên môi còn giữ một nụ cười nhếch mép.
"Thẩm Quân Dao, có phải cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì phải không hả?".