Trác Du Hiên thật sự không thể chịu nổi khi Thẩm Quân Dao cứ hành hạ bản thân mình như thế, không ăn, không uống, không nói chuyện hay không oán hận.
Cô càng như thế càng khiến cho Trác Du Hiên đau đớn thống khổ.
Thà rằng Thẩm Quân Dao cứ trút hết mọi chuyện lên đầu của hắn đi, như thế Trác Du Hiên cũng thấy dễ chịu hơn phần nào.
Nhưng nay cô vẫn chỉ có im lặng và im lặng, không oán trách, đã thế còn giày vò bản thân mình như thế nữa.
Trái tim của Trác Du Hiên như bị xé rách ra khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao ở trong cái bộ dạng như thế này.
Sự bất lực hiện rõ ở trên khuôn mặt mệt mỏi kia của hản, Trác Du Hiên không biết phải làm như thế nào thì Thẩm Quân Dao mới đồng ý ăn một chút gì đó.
Nhưng cho dù hắn có hết lời khuyên nhủ, người con gái đang nằm ở trên giường kia vẫn như vậy, đôi mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn đi đâu, nhưng trong đôi mắt của người con gái ấy không một chút khao khát, không một chút hy vọng gì cả, cuộc sống bây giờ của cô như một cái nhà tù đang vây hãm cô lại vậy.
Thực ra Trác Du Hiên có rất nhiều cách để Thẩm Quân Dao ăn bát yến hấp đường phèn này.
Nếu là trước đây, Trác Du Hiên nhất định sẽ dùng bạo lực, hắn sẽ bóp mạnh miệng của cô ra mà đổ tất cả những thứ ở trong bát này vào trong miệng của cô, mặc cho Thẩm Quân Dao có chịu ăn hay là không.
Nhưng bây giờ Trác Du Hiên thật sự không nỡ làm như vậy, hắn sợ mình sẽ gây tốn thương cho người con gái này.
Thẩm Quân Dao đã chịu bao nhiêu là đau đớn rồi, Trác Du Hiên thật sự không nỡ để người con gái đáng thương ấy phải chịu bất sự đau đớn nào nữa.
Một đời chịu đựng đau khổ rồi, bây giờ Trác Du Hiên chỉ muốn cho Thẩm Quân Dao một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, hắn sẽ không để cho người con gái ấy phải chịu thêm bất kì một tổn thương nào nữa.
Nhưng cứ như thế này thật sự là không ổn khi Thẩm Quân Dao cứ không chịu há miệng ăn gì dù chỉ là một muỗng mà thôi.
Trác Du Hiên bất lực, hắn thật sự không còn cách nào khác nữa, đành nhờ bác sĩ truyền dịch cho cô vậy.
Như thế thì cho dù Thẩm Quân Dao có không ăn không uống thì vẫn có thể từ từ mà khỏe lại.
Chứ Thẩm Quân Dao tiều tụy đến mức người chẳng khác gì một cái que củi như thế kia rồi, Trác Du Hiên nhìn thấy mà xót xa.
Mấy hôm sau, công ty có chuyện, Trác Du Hiên phải vội vàng quay về đó giải quyết mọi chuyện, để cho Thẩm phụ nhân ở lại đây chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên cũng không lo Thẩm phu nhân sẽ làm hại gì đến Thẩm Quân Dao, vì bây giờ bà ta không dám.
"Quân Dao, bây giờ con cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe hay không?"
Thẩm phu nhân lo lắng nhìn đứa con gái hai mắt vẫn mở nhìn về một khoảng không vô định nào đó, bà ta vẫn luôn tìm cách nói chuyện hay gần gũi hơn với con gái của mình.
Nhưng dường như Thẩm Quân Dao vẫn chẳng để tâm gì đến bà ta cả.
Nhưng Trịnh Liên cũng không vì thế mà bỏ cuộc.
Bà ta vẫn luôn cố gắng cho dù Thấm Quân Dao không để ý đến bà ta.
Đây vốn chính là quả báo, do trước đây bà ta đã khiến cho con gái của mình đau khổ, chính tay bà ta đã đẩy con gái của mình ra xa, cho nên bây giờ bà ta muốn rút ngắn khoảng cách ấy thật sự là rất khó khăn, nhưng bà ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc.
Cho dù Thẩm Quân Dao có hận bà ta như thế nào, Thẩm phu nhân cũng không thể bỏ mặc đứa con gái này của mình, máu mủ ruột rà mà, làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn con mình một mình chịu đựng đau khổ chứ.
Trên mặt của Trịnh Liên cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, bà ta nắm lấy cánh tay gầy gò của con gái mình nhẹ nhàng xoa bóp, như thế phần nào giúp Thẩm Quân Dao giảm bớt được nỗi đau của thể xác.
"Quân Dao, con đau thì cứ nói ra, đừng chịu đựng một mình như thế"
Suốt cả ngày hôm đó, Trịnh Liên đều ở bên cạnh con gái của mình, không rời nửa bước.
Bà ta muốn nhân cơ hội này bù đắp, chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra cho đứa con gái ấy.
Đến tầm chiều chiều, Trịnh Liên chạy ra ngoài lấy thuốc cùng mua một ít hoa quả cho Thẩm Quân Dao, để cho cô một mình ở trong phòng.
Cho đến khi bà ta trở lại đây, Thẩm Quân Dao đã co ro lại ở một góc, hai tay bịt chặt tai của mình, gương mặt thì tái nhợt đi, nước mắt cứ chảy ra, cả người run lên bần bật.
Dường như Thẩm Quân Dao đang sợ hãi điều gì đó.
Nhìn thấy có điều gì đó bất ổn, Thẩm phu nhân vội vã chạy lại, lo lắng hỏi Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, con bị làm sao thế?"
Trịnh Liên vốn dĩ muốn đưa tay ra chạm vào người của con gái, nhưng Thẩm Quân Dao giật mình sau đó hất tay của bà ta ra.
Hai mắt trợn to dường như là đang rất kích động.
Cả người run lẩy bẩy lùi về phía sau, Thẩm Quân Dao vô đầu, miệng liên tục phát ra những tiếng rất nhỏ.
"Đừng đụng vào tôi...tránh xa tôi ra...đừng chạm vào tôi!"
Trịnh Liên vô cùng đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt này của Thẩm Quân Dao, bà ta thật sự rất muốn ôm lấy con mình, nhưng có vẻ như đứa con gái ấy của bà ta không muốn cho bà ta chạm vào người của mình.
Nhưng càng ngày Thẩm Quân Dao lại càng kích động! Bàn tay liên tục bấu chặt vào da thịt của mình, cô cào lên lớp da yếu ớt ấy.
Những vết thương càng lúc càng xuất hiện nhiều trên khắp người của Thẩm Quân Dao, miệng liên tục nức nở.
"Con của tôi, trả lại con cho tôi!"
"Con của tôi chưa chết! Trả lại con cho tôi!"
Thẩm phu nhân không thể chịu nổi khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao làm mình bị thương kia, bà ta hoảng hốt mau đi gọi bác sĩ.
Bởi vì bà ta không thể đến gần Thẩm Quân Dao được.
Dường như cô gái ấy đang rất bài xích bà ta đấy.
Bác sĩ và y tá vội vàng đến đây, tình hình của Thẩm Quân Dao lại càng trở nên nghiêm trọng.
Bọn họ muốn đến gần, nhưng Thẩm Quân Dao lại dùng những đồ vật sắc nhọn ném về phía của bọn họ, không cho ai đến gần cả.
Bác sĩ thấy tình hình không ổn liên quay sang bảo mấy người y tá ở đằng sau.
"Một người mau đi lấy dây trói lại đây, hai người mau đến đó giữ chặt lấy tay của bệnh nhân.
Bệnh nhân phát điên rồi, mau chóng trói lại, không thể để cô ấy gây hại cho mọi người xung quanh được."
Mấy người y tá kia nhanh chóng làm theo lời của bác sĩ, bọn họ cưỡng chế lôi Thẩm Quân Dao trở lại giường bệnh, mặc cho người con gái ấy luôn miệng gào thét, tay chân liên tục vùng vẫy.
"Thả tôi ra, mấy người thả tôi ra, các người không có quyền trói tôi!"
Nhìn con gái khổ sở như thế, Thẩm phu nhân thật sự không nỡ nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta chạy đến câu xin bác sĩ.
"Bác sĩ, có thể không trói con bé hay không? Nhìn con bé khổ sở như thế"
"Nhưng nếu không trói cô ấy lại, cô ấy sẽ gây hại cho người khác.Bệnh tình của bệnh nhân lúc này thật sự rất phức tạp "
Bọn họ nhanh chóng trói hai tay hai chân của Thẩm Quân Dao vào thành giường.
Nhưng không vì thế mà Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nằm yên, mà người con gái ấy dường như đang kích động hơn lúc trước.
Đột nhiên, toàn thân của Thẩm Quân Dao co giật một hồi, tay chân bỗng nhiên cứng đờ lại, hai mắt mở to rồi đột nhiên nhằm chặt, hai tay đang cử động bỗng nhiên dừng lại.
"Bác sĩ, không hay rồi, tim của bệnh nhân có dấu hiệu ngừng đập".