Hắn lao nhanh như gió vào trong phòng tắm, cánh cửa mở ra, đập vào mắt của Trác Du Hiên chính là hình ảnh của Thẩm Quân Dao đang ngâm mình ở trong bồn nước lạnh ngắt kia.
Không những thế, dường như Thẩm Quân Dao còn không hề thấy lạnh hay là mệt mỏi cả.
Người con gái ấy ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt kia, cặp mắt long lanh chẳng mang theo một chút hồn phách nào nhìn vào không gian vắng lặng kia.
Nước lạnh cắt da cắt thịt, ngoài trời cũng đang là mùa đông, vậy mà Thẩm Quân Dao lại có thể trầm mình trong nước lạnh như thế.
Trác Du Hiên vội chạy đến, hản lôi cả người loã lồ của Thẩm Quân Dao ra khỏi bồn nước lạnh, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người của Thẩm Quân Dao, không để cô bị lạnh.
Hắn lập tức ôm cả người của cô gái đáng thương ấy đi ra ngoài, ôm chặt lấy cô.
"Sao em lại tắm nước lạnh như thế? Em đang bị bệnh, có biết làm như thế sẽ ảnh hưởng cực kỳ không tốt đến sức khỏe của em lắm không? Bác sĩ đã bảo em phải nghỉ ngơi cho khoẻ rồi, sao em không nghe lời chứ?"
Trác Du Hiên vừa trách móc vừa lau tóc cho Thẩm Quân Dao, không thể để những giọt nước mắt kia làm cô bị cảm được.
Hản bực mình nhưng chỉ vì quá lo cho người con gái ấy.
Thế nhưng Trác Du Hiên lại chẳng dám nổi điên hay cáu gắt khiến Thẩm Quân Dao hoảng sợ mà hẳn chỉ có thể từ từ nói ra.
Những ngón tay của Trác Du Hiên len lỏi vào bên trong từng kẽ tóc của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng ôn nhu lau khô tóc cho cô gái ấy.
Nước lạnh thấm vào da thịt của hắn.
Ngay cả một người đàn ông như Trác Du Hiên cũng không thể chịu đựng được cái lạnh này, mà Thẩm Quân Dao lại yếu ớt như thế, cứ cái đà này thì cô sẽ đổ bệnh mất.
Thẩm Quân Dao im lặng, cô như một cái xác không hồn để mặc cho Trác Du Hiên tùy ý muốn làm gì thì làm.
Lúc ấy, Thẩm Quân Dao chẳng biết nghĩ gì mà lại tự nhiên chạy vào phòng rồi tắm nước lạnh như thế kia, trong khi sức khỏe của cô đang ngày một cạn kiệt hơn.
Trác Du Hiên ôn nhu nhìn người con gái ấy, ánh mắt mang đầy tình yêu thương nhưng cũng pha vào đó chính là sự xót xa vô bờ.
"Quân Dao, nếu em muốn tắm thì bảo anh, anh sẽ chuẩn bị nước nóng cho em, chứ đừng tắm nước lạnh như thế.
Em xem, cả người em lạnh buốt hết rồi đây này"
Hắn nâng đôi tay gây yếu đã không còn được lành lặn kia của Thẩm Quân Dao lên, nâng niu giơ ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
Những ngón tay của người con gái ấy thỉnh thoảng hơi run lên từng chút một, Trác Du Hiên lại càng đau lòng hơn.
Sau khi sấy tóc cho Thẩm Quân Dao xong, Trác Du Hiên mở túi hành lý của Thấm Quân Dao ra, lấy cho cô một bộ quần áo, không thể để Thẩm Quân Dao cứ mặc như thế kia được, chắc chắn cô sẽ thấy rất lạnh.
Thế nhưng, khi mở túi hành lý của Thẩm Quân Dao ra, trong đó chỉ có vài bộ quần áo, số lượng đếm ở trên đầu ngón tay mà thôi, Trác Du Hiên nhìn đống quần áo ấy mà cơn đau đã dâng lên lúc nào không hay biết.
Những bộ quần áo đã ngả màu, trông vô cùng cũ kĩ, hình như đã rất lâu rồi, cô chưa có một bộ quần áo mới nào cả.
Không những thể, những bộ quần áo kia của Thẩm Quân Dao đều rất mỏng, với cái giá rét của mùa đông mà chỉ với những loại trang phục này, Thẩm Quân Dao làm sao mà có thể sống được cơ chứ.
Trác Du Hiên tự hỏi, rốt cuộc cô gái đáng thương ấy đã phải chịu sự đày đọa như thế nào mà trở nên như bây giờ? Bản thân hẳn đã thật sự quá vô tâm rồi! Những năm nay, Trác Du Hiên bỏ mặc Thấm Quân Dao bao nhiêu lâu như vậy, để cô phải chịu đựng những khổ cực ấy một mình trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy.
Ăn mặc như thế này, làm sao phổi có thể khỏe được mãi? Một phần sức khỏe của Thẩm Quân Dao suy yếu đi cũng chính là vì nguyên nhân này đây.
Trác Du Hiên đau xót ngồi lựa một bộ quần áo dày nhất trong những bộ quần áo của Thẩm Quân Dao, nhưng lựa mãi vẫn chẳng được bộ nào.
Khó khăn Trác Du Hiên mới tìm được một bộ ưng ý rồi mang lại chỗ của Thẩm Quân Dao đang ngồi ở phía kia.
Nhẹ nhàng gỡ chiếc áo choàng tắm trên người của Thẩm Quân Dao ra, đập vào mắt của hắn chính là một thân thể chằng chịt bao nhiêu là vết thương, vết sẹo, vết bầm tím.
Đôi mắt của hắn đỏ hoe nhìn chằm chằm lên những vết thương kia, đó chính là do hắn gây ra hay sao? Vết sẹo, vết đánh đập để lại vẫn còn đó không hề mất đi.
Những vết tích ở trên người của Thẩm Quân Dao chính là dấu ấn để lại sau những trận đòn roi, những trận hành hạ khốc liệt.
Nhìn vào thật khiến người ta xót xa.
Cánh tay cứng ngắt đưa lên chạm vào những vết thương ở trên người của Thẩm Quân Dao, trái tim của hản quản quại vì đau, hai mắt của người đàn ông nhắm chặt lại, hắn không thể nhìn tiếp được nữa.
Nhanh chóng mặc quần áo lên người cho Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên thật sự rất sợ nếu hắn cứ nhìn tiếp những vết thương hình thành qua năm tháng kia, hắn sợ bản thân mình sẽ thật sự gục ngã mất thôi.
Trác Du Hiên cũng xoa đầu Thẩm Quân Dao, hắn muốn để bản thân quên đi cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy.
Thế nhưng, sau này, hình ảnh ấy vẫn mãi hiện hữu ở trong đầu của người đàn ông.
Chỉ cần nghĩ đến Thẩm Quân Dao, những hình ảnh ấy lại ùa về, khiến hắn nhớ đến mình đã từng tổn thương người con gái ấy đến mức độ nào.
Hắn cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, nhưng nét mặt hắn vô cùng gượng gạo, âm thanh đầy đau đớn vang lên.
"Em mặc tạm bộ này nha.
Mai anh sẽ mua cho em thật nhiều quần áo đẹp và ấm, sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa đâu.
Nhất định anh sẽ không để em chịu khổ nữa"
Một đời vì hẳn là đủ rồi, không thể để cho cô phải chịu đựng thêm nữa.
Nhất định ngày mai, Trác Du Hiên phải mua thật nhiều quần áo cho Thẩm Quân Dao, chỉ cần cô thích, Trác Du Hiên nhất định sẽ đáp ứng cô.
Cho dù điều đó có khó hơn lên trời đi chăng nữa, hẳn cũng nhất định sẽ làm.
Làm tất cả mọi thứ để đánh đổi lại nụ cười của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên sẵn sàng đồng ý! Giờ đây hắn cũng chỉ cần như vậy mà thôi! Thẩm Quân Dao vẫn im lặng không nói gì, cả người của cô thoáng chốc run lên vì lạnh.
Thấy vậy, Trác Du Hiên nhanh chóng dang tay ôm lấy cả người của Thẩm Quân Dao, như muốn tiếp thêm hơi ấm cho cô vậy! Thật lạnh! Sao lại có thể lạnh như vậy chứ? Trác Du Hiên cực kỳ nâng niu và quý trọng những phút giây như thế này, những khoảnh khắc hắn được ôm lấy người mình yêu trong vòng tay.
Lần đầu tiên và cũng không biết bao giờ khoảnh khắc này sẽ tan biến mãi mãi.
Trong lòng của hắn bất giác sợ hãi! Hắn sai rồi! Hắn thật sự không muốn đánh mất người con gái ấy! Ôm cô một lát thì người giúp việc mang đồ ăn lên.
Trác Du Hiên cố gắng dỗ dành, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không chịu há miệng, hắn bất lực bảo họ mang xuống.
Thẩm Quân Dao cứ không chịu ăn như thế này thì Trác Du Hiên biết phải làm sao đây? Không phải lúc nấy vì không có cơm nên Thẩm Quân Dao mới bất chấp ăn những thức ăn kia hay sao? Trác Du Hiên cho rằng là Thẩm Quân Dao đói bụng, nhưng hình như không phải là như vậy.
Chắc chắn vì lý do nào đó nên cô mới liều mạng đến thế.
Thấy trời đã muộn, chắc Thẩm Quân Dao cũng đã mệt, Trác Du Hiên mới dỗ dành cô.
"Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi em!".