Gả Vào Hào Môn

chương 32: tiến thoái lưỡng nan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đương nhiên là Thẩm Quân Dao phải ngoan ngoãn nghe "Như vậy mới ngoan chứ, thú cưng của tôi!"

Trác Du Hiên đưa cánh tay của mình chạm lên gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao, lạnh lùng thốt ra từng lời nói.

"Thẩm Quân Dao, cô mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng chờ tôi.

Cho cô biết, nếu lúc tôi lên mà để cho tôi nhìn thấy cái bộ dạng bẩn thỉu này của cô, thì cô đừng trách tôi ra tay độc ác!"

Hai mắt của Trác Du Hiên mở to, nhìn chăm chằm gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao, giọng nói phát ra như mang theo vẻ đang muốn cảnh cáo.

Trác Du Hiên là đang muốn làm gì đây? Thẩm Quân Dao đã khổ sở như vậy rồi, hắn ta còn muốn làm gì người con gái yếu đuối này nữa hay sao? Mọi việc diễn ra hôm nay, Trác Du Hiên vẫn chưa cảm thấy đủ à? Cho dù Trác Du Hiên có muốn làm gì đi chăng nữa, Thẩm Quân Dao cũng chỉ có thể cắn răng mà cam chịu số phận của mình mà thôi.

Cô không thể nào phản kháng, cũng không tài nào chống lại Trác Du Hiên hẳn.

Vì thể, Thẩm Quân Dao chỉ có thể làm theo mà thôi.

Cô không còn cách nào khác cả! Nhiều khi Thẩm Quân Dao rất muốn thoát khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục này.

Nhưng cô vẫn không thể làm vậy.

Ý nghĩ bỏ trốn vừa xuất hiện trong đầu của Thẩm Quân Dao đã ngay lập tức phải dập tất đi.

Trác Du Hiên hắn sẽ để cho Thẩm Quân Dao bỏ trốn dễ dàng như vậy à? Không, chắc chản không! Trác Du Hiên sẽ không để cho Thẩm Quân Dao trốn thoát khỏi nơi này đâu.

Cho dù Thẩm Quân Dao có chạy đến đâu, nhưng với cái thế lực to lớn hùng hậu kia của Trác Du Hiên, hẳn muốn tìm ra Thẩm Quân Dao cũng không phải là điều gì khó khăn.

Mà cứ cho rằng Thẩm Quân Dao thật sự bỏ trốn thành công đi.

Nhưng chắc chắn, Trác Du Hiên sẽ không để cho nhà họ Thẩm được yên ổn đâu.

Thẩm Quân Dao hoàn toàn hiểu rõ điêu này.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Một nhà họ Thẩm tuy cũng được nói là to lớn nhưng so với Trác Du Hiên hẳn, so với cả gia tộc Trác gia hùng mạnh thì nhà họ Thẩm chẳng khác gì một con kiến nhỏ xíu mà thôi.

Chỉ cần Trác Du Hiên đưa chân giẫm một cái, con kiến này sẽ ngay lập tức bị đè bẹp.

Chính vì thế, Thẩm Quân Dao mới không thể bỏ trốn khỏi nơi này.

Thẩm Quân Dao thương cha mẹ mình như vậy mà, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn cha mẹ mình đau đớn, ở đó chịu khổ cho được.

Thẩm Quân Dao luôn hiếu thảo như vậy, nhưng liệu cha mẹ của cô có biết hay là không? Hơn nữa, Thẩm Quân Dao rất yêu Trác Du Hiên.

Cô yêu người đàn ông này đến mức cả tính mạng cũng không tiếc, bây giờ có cơ hội để ở bên cạnh người đàn ông này, làm sao Thẩm Quân Dao có thể bỏ đi cơ chứ? Thẩm Quân Dao chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Trác Du Hiên, như vậy, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Mặc dù người đàn ông này đã gây ra cho cô bao nhiêu là tổn thương, vết thương chồng chất vết thương, bao nhiêu là những dày vò đau đớn, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không thể buông bỏ đi thứ tình cảm ấy.

Đối với Thẩm Quân Dao, gia đình và người đàn ông tên Trác Du Hiên này chính là mạng sống của cô.

Thẩm Quân Dao hơi cụp mắt xuống, gương mặt xinh đẹp trắng bệch hiện lên rõ vẻ buồn bã ở trên đó.

Đôi mắt đen láy chứa đựng một nỗi buồn cực kì sâu sắc, nỗi buôn này liệu có ai thấu hiểu? Tóc của Thẩm Quân Dao đã bù xù hết lên rồi.

Khuôn mặt thì lãm lem, vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp ấy của người con gái.

Đôi môi tím tái vì lạnh càng thêm khô khốc lại, sự đau xót tràn ngập trong lòng nhưng không thể giãi bày.

Chân mày của Trác Du Hiên hơi nhướn lại, khoé mi của hắn hơi giật giật.

Khuôn mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, hơn nữa, khí thế toát ra từ trên người hắn thật khiển cho người ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

"Thẩm Quân Dao, tai cô có vấn đề hay sao? Lời nói của tôi cô không nghe rõ hả?"

Trác Du Hiên thái đệ hơi khó chịu nhìn Thẩm Quân Dao.

Hản đã nói từ nấy rồi, nhưng người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này vẫn đứng ở đây mà không làm theo mệnh lệnh của hản.

Chính là vì như vậy, Trác Du Hiên mới bắt đầu thấy khó chịu.

Trác Du Hiên thật muốn cho người phụ nữ này phải nếm chịu bao nhiêu đau khổ cùng cực của thế gian.

Nhưng hản sẽ để cho Thẩm Quân Dao nếm trải từ từ, đần dần.

Hắn phải cho người phụ nữ này cảm nhận những đau đớn một cách chân thực nhất.

Cả đời của người phụ nữ này, Trác Du Hiên muốn để cho Thẩm Quân Dao cả đời sống trong đau khổ đến tột cùng.

Dám động tới Trác Du Hiên hẳn, chỉ có sống không bằng chết! Lời của Trác Du Hiên vừa mới dứt, người của Thẩm Quân Dao hơi run lên.

Nhưng cô lại không mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ xoay người trở về phòng mình mà thôi.

Hình như là Thẩm Quân Dao muốn lấy quần áo thì phải? Đúng vậy! Cô đem một bộ quần áo đơn giản của mình lên phòng ngủ của Trác Du Hiên, nơi mà hẳn nói cô lên đó chờ hản.

Thẩm Quân Dao cũng muốn đi tắm lại lần nữa, cả người của cô cũng đã bẩn hết rồi.

Nhưng Thẩm Quân Dao còn đang bệnh như vậy, liệu tằm nước lạnh thì có ốn hay không? Cả ngày nay, Thẩm Quân Dao đã bị dội bao nhiêu nước lạnh lên người rồi, có khi cô sẽ bị cảm mất thôi.

Còn về nước nóng ư? Trác Du Hiên sẽ để cho Thẩm Quân Dao tắm nước nóng hay sao? Không? Trác Du Hiên sẽ bắt Thẩm Quân Dao tắm nước lạnh, cho dù cô có đang ốm yếu bệnh tật đi chăng nữa.

Trác Du Hiên cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó.

Thẩm Quân Dao tắm mất khoảng hơn mười lăm phút.

Cô cũng đâu có dám tắm lâu.

Cô sợ lúc Trác Du Hiên lên không thấy cô sẽ lại tức giận thêm mà thôi! Đúng mười lăm phút sau, Thẩm Quân Dao bước chân ra khỏi phòng tắm, trên người cô chỉ mặc một bộ quân áo cực kì mỏng.

Mà hiện giờ, cả người của Thẩm Quân Dao đang run lên cầm cập, hình như là đang rất lạnh.

Sắc mặt đã trảng nay lại càng trảng hơn, đôi môi ngày trở nên đen hơn, không còn một giọt máu nào trên đó.

Thẩm Quân Dao ngồi co do lại một góc, cô đưa hai cánh tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia ôm chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy kia của mình, hy vọng giảm bớt được một phần nào cái lạnh.

Cô lạnh đến mức chỉ như muốn chết đi vậy.

Hai cánh môi tím tái của Thẩm Quân Dao khẽ run lên, hai mắt của cô hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ được cảnh tượng ở trước mắt mình nữa.

Lạnh! Lạnh quá! Hình như là Thẩm Quân Dao đã bị cảm lạnh rồi.

Cũng đúng thôi, đã say nắng, không được nghỉ ngơi, lại phải làm việc quần quật như vậy, rồi phải tắm nước lạnh, làm sao mà không bị cảm lạnh cho được cơ chứ? Thẩm Quân Dao càng ngày càng cảm thấy lạnh, cô đường như hoàn toàn mất đi ý thức, không nhận ra những gì đang diễn ra ở xung quanh mình nữa rồi.

Hai mắt của cô nặng tru, cô thật sự rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, thật dài, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Không biết cho đến khi nào, trước mặt của Thẩm Quân Dao hoàn toàn bao phủ một màu đen, thân thể của cô vẫn hơi run lên.

Trác Du Hiên sau khi ăn cơm xong, hẳn cho người giúp việc dọn đẹp sạch sẽ bát đũa rồi đi lên phòng.

Khi Trác Du Hiên vừa mới bước vào căn phòng này, cảnh tượng đập vào mắt của Trác Du Hiên hắn chính là cả người của Thẩm Quân Dao đang nằm dưới đất, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt thì nhảm chặt lại.

Trác Du Hiên bước đến chỗ của Thẩm Quân Dao, ngồi xuống.

Hản đưa cánh tay lay lay người của Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng hắn.

"Thẩm Quân Dao!"

"Thẩm Quân Dao, cô lại dở trò gì đây hả? Mau đứng dậy mau".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio