Thẩm Quân Dao rụt tay lại, khuôn mặt cô nhăn nhó lại vì đau, miệng vô thức bật ra một tiếng kêu vô cùng đau đớn.
"Aaaaaal"
Tiếng kêu đau đớn thất thanh của người con gái nghe thật đau lòng! Do không kịp đề phòng, toàn bộ nước sôi nhiệt độ vô cùng cao khiến cho bàn tay của Thẩm Quân Dao sưng vù lên.
Một mảng đỏ ửng sưng vù lên giữa làn da trắng mịn như tuyết kia của người con gái.
Vết bỏng kia càng ngày càng sưng to hơn khiến cho cánh tay của Thẩm Quân Dao ngày càng đau rát dữ dội hơn.
Nhìn cả người của Thẩm Quân Dao sõng soài trên sàn nhà, khuôn mặt đau đớn vô cùng, mồ hôi lấm tấm trên trán của người con gái, hai mắt cô nhắm chặt lại, hai hàm răng của cô siết chặt vào nhau, Trác phu nhân chỉ khinh bỉ một tiếng, bà ta hết lời nhục nhã người con gái đáng thương kia.
"Bỏng rồi có phải không? Mày biết đau vậy thì tao thì sao chứ? Mày muốn làm cho tao bỏng chết có phải không? Có tin là tao bảo Du Hiên tống cổ mày ra khỏi căn nhà này không?"
Thẩm Quân Dao khó khăn đứng dậy, một tay giữ chặt cánh tay bị bỏng sưng vù kia của mình, cúi đầu nhận tội với Trác phu nhân.
"Dạ, đây là lỗi của con! Xin phu nhân đợi con một lát, con sẽ làm cho người một bình trà khác."
Lời nói hối lỗi của Thẩm Quân Dao phát ra, mặc dù đây không phải là lỗi của cô.
Trà đáng lẽ ra phải pha nóng thì nước mới ngon, Trác phu nhân là đang cố tình làm khó đứa con dâu trên danh nghĩa này của mình hay nói đúng hơn là bà ta đang tìm mọi cách để hành hạ Thẩm Quân Dao.
Trác phu nhân bực dọc nhìn Thẩm Quân, nhanh chóng ngắt lời của cô.
"Không cần nữa! Nhìn cái bản mặt của mày là tao đã hết muốn uống rồi.
Đợi mày pha một ấm trà tốn hết bao nhiêu thời gian quý báu của tao."
Thẩm Quân Dao cắn răng nghe những lời nói vô cùng khó nghe của Trác phu nhân kia.
Tưởng bà ta cao quý lắm chứ, nhưng thực chất chỉ là một người cọc cản như mấy bà bán hàng rong ngoài chợ kia mà thôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Tao đói rồi, mau đi làm gì cho tao ăn đi!"
Sau khi nhận được lệnh của Trác phu nhân, Thẩm Quân Dao lặng lẽ đi vào bếp trong khi cánh tay còn đang sưng vù, chưa được khử trùng kia mà làm thức ăn cho vị Trác phu nhân đáng kính này.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao đi vào bếp, Trác phu nhân vẫn không khỏi cảm thấy bực tức.
Chẳng biết là tại vì sao cứ mỗi khi nhìn thấy mặt của người nhà họ Thẩm, bà ta lại cảm thấy bực bội đến như vậy? Có lẽ là do bà ta thân phận cao quý không ưa nổi những người ở tầng lớp dưới của bà ta chăng? Thẩm Quân Dao nhanh chóng chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho Trác phu nhân.
Chắc chản người mẹ chồng này của cô sẽ không ăn những món ăn đơn giản tâm thường đâu.
Cho nên hôm nay Thẩm Quân Dao mới muốn nấu những món thịnh soạn một chút.
Hiện tại, Trác phu nhân rất ghét cô! Đến Thẩm Quân Dao cũng phải công nhận điều đó! Nhưng cô tin rằng, chỉ cần bản thân của mình cố gắng thì sẽ chinh phục được người mẹ chồng khó tính này! Đến khi đó, cánh cửa chạm đến trái tim của Trác Du Hiên với Thẩm Quân Dao cũng không còn xa vời như trước đây nữa! Thẩm Quân Dao một mực cho rằng là như vậy! Cô ngu ngốc tin tưởng vào điều đó mà không hề hay biết răng người mẹ chồng kia của cô đã muốn tống cổ Thẩm Quân Dao cô ra khỏi nhà họ Trác này từ lâu rồi.
Chỉ là bà ta chưa tìm ra cơ hội đó mà thôi! Cánh tay sưng vù của Thẩm Quân Dao chỉ được băng bó lại cho qua loa mà không được sát trùng.
Cô vội vàng chạy vào bếp nấu cơm, vì Thẩm Quân Dao sợ rằng Trác phu nhân đợi lâu sẽ lại tức giận nữa.
Đến lúc đó, việc này mà đến tai của Trác Du Hiên thì Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ phải chịu một trận đòn đau đớn gấp trăm lần như lần trước.
Thẩm Quân Dao vội vàng nấu cơm, mặc dù cánh tay của cô vô cùng đau rát.
Vết thương đã sưng to vô cùng.
Thẩm Quân Dao đau đến mức nước mắt chảy ra rất nhiều, làm cho sắc mặt khó coi của người con gái trở nên ướt đẫm.
Nước mắt cùng mô hôi hoà vào nhau lăn dài trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.
Không còn nhận ra đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi nữa rồi.
Thẩm Quân Dao vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa bận bịu chuẩn bị những món ăn cho vị Trác phu nhân cao quý kia.
Chẳng mấy chốc, những món ăn thịnh soạn đã được bày biện ở trên bàn ăn! Trông những món ăn đang được bày biện trên bàn kia thật bắt mắt, mùi hương thơm ngào ngạt trông thật hấp dẫn.
Thẩm Quân Dao sau khi xong việc, cô nhanh chóng ra ngoài mời vị phụ nhân đang chăm chút cho mấy món trang sức trên tay mình kia vào trong dùng bữa.
"Thưa phu nhân, thức ăn đã được chuẩn bị xong! Con mời phu nhân vào dùng bữa ạ!"
Thẩm Quân Dao cung kính theo lễ nghĩa mời Trác phu nhân kia vào dùng cơm.
Nhưng có vẻ như bà ta vẫn thản nhiên như không, vẫn ngắm nghía đôi tay đeo bao nhiêu là trang sức kia của bà ta.
Trác phu nhân cũng chẳng nhìn Thẩm Quân Dao lấy một cái, chỉ hời hợt trả lời.
"Biết rồi! Mày vào bày sẵn bát đũa cho tao, rồi tao sẽ vào luôn!"
"Dạ, con đã làm xong hết rồi ạ! Chỉ đợi phu nhân vào dùng bữa thôi ạ!"
Trác phu nhân lần này chẳng còn lý do nào để bắt bẻ Thẩm Quân Dao nữa, bà ta bực tức bỏ chiếc túi bên cạnh mình xuống ghế rồi hừ một tiếng, đi thẳng vào trong bàn ăn kia.
Trác phu nhân lẳng lặng nhìn mấy món ăn trên bàn, bà ta khinh bỉ tỏ ý không muốn dùng bữa.
Trác phu nhân hời hợt ngồi xuống.
Thẩm Quân Dao lúc này cũng theo vào với dáng vẻ vô cùng mong chờ.
Cô cũng chỉ hy vọng Trác phu nhân sẽ thích những món ăn này cô làm.
Mấy món này cũng thuộc dạng sang trọng, chỉ mong rằng bà ta sẽ thích chúng.
Trác phu nhân gắp một miếng thức ăn lên miệng, nhưng khi miếng thức ăn vừa chạm vào lưỡi của bà ta, ngay lập tức, khuôn mặt của bà ta nhăn nhó lại trông vô cùng khó coi.
Bà ta nhanh chóng nhổ miếng thức ăn kia ra rồi vội vàng giật lấy khăn giấy ở ngay bên cạnh nhổ hết những gì còn sót lại ra.
Thẩm Quân Dao sợ Trác phu nhân bị làm sao, trông bà ta lúc này cứ như là sắp ói ra vậy.
Cô lo lắng chạy đến hỏi han, Thẩm Quân Dao cũng sợ rằng những món mà mình làm không hợp với khẩu vị của vị Trác phu nhân cao quý này.
"Phu nhân, người làm sao vậy ạ?"
Thẩm Quân Dao đưa tay định chạm vào người của Trác phu nhân nhưng ngay lập tức bị bà ta hất ra.
Bà ta ngại những thứ bẩn thỉu như Thẩm Quân Dao chạm vào người của mình.
Bà ta ho xong, tức giận nhìn Thẩm Quân Dao mà mắng một tràng dài.
"Mày làm cái gì cho tao ăn vậy hả? Sao mày lại dám cho tao ăn những thứ đồ thấp hèn, không rõ nguồn gốc và vệ sinh như thế này chứ? Tao bị dị ứng với những thứ không sạch sẽ nghe rõ chưa?"
"Tao thật không hiểu con trai tao cưới loại phụ nữ vừa vô dụng vừa lăng loàng như mày về làm gì cơ chứ? Chỉ tổ tốn cơm tốn gạo mà lại chẳng làm được cái gì cả!"
Bà ta vừa đánh vừa mắng xối xả vào mặt của Thẩm Quân Dao.
Những lời nói thốt ra từ miệng của bà ta vô cùng độc địa, vô cùng cay nghiệt.
Thẩm Quân Dao chỉ biết đứng im chịu đựng, cô cần chặt môi chịu đựng những lời sỉ nhục, những cái tát đau đớn kia.
Nước mắt cứ thể vô thức rơi ra.
Nhưng cô càng khóc, Trác phu nhân càng mảng chửi cô nhiều hơn.
"Mày khóc cái gì mà khóc? Đúng là thứ vô dụng, chẳng làm được cái gì cả, chỉ biết ở đó khóc mà thôi! Con trai tao cưới phải mày đúng là gặp xui xẻo thật mà!".