Trác Du Hiên đã đứng ở đó, hắn ta muốn xem xem người phụ nữ này muốn làm gì.
Cho tới khi hộp cơm chuẩn bị được đẩy vào qua một khe hở nhỏ thì Trác Du Hiên mới đi tới gân chỗ cô ta, giọng nói hắn lạnh lẽo như băng vang lên.
"Cô gan cũng to lắm nhỉ, cô lại dám làm trái lời của tôi, dám giúp đỡ cho con tiện nhân đang bị nhốt ở trong kia hả?"
Người phụ nữ kia thấy sau lưng mình toả ra một luồng khí lạnh.
Cô cũng hoàn toàn nhận ra Trác Du Hiên đã phát hiện ra chuyện này.
Thế nên, cô cũng chỉ bị mất bình tĩnh trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt của của người giúp việc ấy cũng đã nhanh chóng trở lại như cũ.
Sau khi đẩy hộp cơm vào trong cho Thẩm Quân Dao, người phụ nữ kia mới quay người lại, để cho Trác Du Hiên nhìn thấy mặt mình.
Cô cũng không hê sợ việc Trác Du Hiên phát hiện ra chuyện này, cô chỉ là trẻ mồ côi, không có gia đình, được Trác gia mua về, thế nên cô cũng chẳng lấy làm sợ hãi.
"Thưa cậu chủ, tôi không thấy những gì mình làm là sai cả.
Tôi không hiểu tại sao lại không được giúp cô ấy, trong khi cô ấy đã bị nhốt trong đó lâu như vậy?"
Bị chính hạ nhân của mình chất vấn, Trác Du Hiên vô cùng bực tức nhưng lại không thể làm gì.
Gan của người này cũng thật lớn, đám làm trái lời hắn như vậy.
Hắn trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
"Cô chỉ là một hạ nhân ở nơi này, tôi là chủ, lời của tôi nói, cho dù thế nào cô cũng phải nghe theo, cấm được phép quay lại chất vấn tôi.
Nhiệm vụ của cô chỉ là thi hành mệnh lệnh thôi.
Trác Du Hiên đay nghiến từng chữ, hắn ta cực kỳ tức giận khi chính hạ nhân ở trong nhà lại dám làm trái lời của hẳn như vậy.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Gan của kẻ này không ngờ cũng lớn thật đấy, thật không ngờ rằng cô ta lại dám giúp đỡ kẻ tiện nhân kia ngay sau lưng hắn một thời gian dài như vậy.
Người giúp việc kia sắc mặt vẫn không một chút sợ hãi nhìn Trác Du Hiên.
Cô cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ cả.
Cô không hê làm sai điều gì, cô cũng không hề làm điều gì có lỗi với ai, tại sao cô phải sợ cơ chứ? Giọng nói hiên ngang của cô ta dường như đang chất vấn, đang phản pháo lại lời nói của Trác Du Hiên.
"Cậu chủ, đúng là tôi chỉ là một hạ nhân, là một kẻ ở trong nhà này.
Nhưng mệnh lệnh của cậu, tôi thật sự cảm thấy vô lý.
Sao cậu có thể nhãn tâm đối xử như vậy với một người con gái yếu ớt cơ chứ?"
"Đó là chuyện của tôi, cô không cần phải biết nhiều.
Nhiệm vụ của cô chính là nghe lệnh tôi, vậy mà cô lại dám làm trái lời tôi nói như vậy.
Cô có biết làm như vậy, hậu quả bản thân của cô phải gánh chịu là gì hay không?"
Mắt của Trác Du Hiên hẳn lên những tia máu trông vô cùng đáng sợ, bàn tay của hẳn cuộn tròn thành nắm đấm làm cho người ta không khỏi run sợ.
Bộ dạng của Trác Du Hiên như là muốn giết người vậy, ai cũng có thể nghe ra âm thanh nghiến răng nghiền lợi phát ra từ miệng hẳn.
"Nhưng thưa cậu chủ, tôi là một con người, lương tâm của tôi không cho phép tôi làm như vậy.
Cậu muốn trách phạt tôi sao cũng được, tôi chấp nhận chịu đựng mọi hình phạt, nhưng xin cậu đừng hành hạ cô Thẩm nữa, cô ấy đã rất đáng thương rồi"
Người phụ nữ kia vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị tiếng quát lớn của Trác Du Hiên chặn ngang họng.
Trác Du Hiên điên tiết gầm lên, thật không ngờ chỉ là một kẻ giúp việc mà lại dám ăn nói với hắn như vậy.
"Hay cho một kẻ hạ nhân dám nói chuyện, cãi lại lời tôi nói.
Cô gan lắm, lại dám dùng cái giọng điệu như vậy chất vấn tôi.
Cô muốn tôi phạt cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu này của cô.
Không những phạt cô mà còn phải phạt cô thật nặng, đế cho cô biết được hậu quả của việc dám chống lại tôi là như thế nào?"
Trác Du Hiên ngừng lại một chút, hẳn trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, gương mặt của người đó vẫn bình thản như lúc đầu mà chẳng hề tỏ ra một chút sợ sệt nào cả.
Điều đó càng khiến cho khuôn mặt của Trác Du Hiên sa sầm lại, không ngờ kẻ này lại không hề sợ hẳn, hay là sợ những lời đe doạ kia của hẳn.
Trên thương trường này, vô cùng hiếm những người dám bày ra vẻ mặt như thể này với hẳn đấy! Gần như là không hề có ai.
Vậy mà, ngày hôm nay, hạ nhân trong nhà của hẳn lại dám làm trái lệnh hắn, đã thế còn dám dùng vẻ mặt đó, những lời nói không hề tỏ ra là sợ hãi kia với hắn.
Vì thế, Trác Du Hiên quyết định phải phạt kẻ này thật nặng để răn đe đám người làm trong nhà.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho trường hợp này xảy ra thêm bất kì một lần nào nữa! Thẩm Quân Dao ở bên trong đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Cô hoảng sợ không ngừng, cứ liên tục đi qua đi lại, cô vô cùng lo lắng Trác Du Hiên sẽ làm gì cô gái kia.
Mọi chuyện đều là vì cô, cô không muốn liên lụy đến người khác.
Thẩm Quân Dao đang định đưa tay đập cửa gọi Trác Du Hiên, cô định xin Trác Du Hiên đừng làm gì cô ấy thì cánh cửa bằng gỗ kia đã được bật ra, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào gương mặt của Thẩm Quân Dao.
Sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như thế, tuy nhiên một chút hồng hào đã hiện lên trên khuôn mặt của người con gái.
Trác Du Hiên sau khi mở cửa ra, lập tức bắt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao ghì chặt cả người cô vào tường.
Hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người con gái đáng thương kia, dường như toàn bộ cơn giận của hẳn đều muốn trút toàn bộ lên người của Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, cô cũng gan lắm nhỉ.
Thật không ngờ diễn xuất của cô lại có thể chinh phục được một trong những hạ nhân trong nhà tôi, để cho cô ta giúp đỡ cô đấy"
Thẩm Quân Dao nghẹn ngào nói, hai mắt cô rưng rưng lệ nhìn người đàn ông chẳng khác gì con thú giữ ở trước mặt mình, nức nở mà cầu xin.
"Trác Du Hiên, em xin anh, anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi.
Tất cả lỗi đều là do em gây ra, không hê liên quan gì đến cô ấy cả.
Em xin anh, anh muốn trách phạt thì cứ trách phạt em đi, đừng làm hại người vô tội."
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hắn khinh bỉ nhìn Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, cái mạng chó của cô còn chưa giữ được mà giờ cô lại muốn đi cầu xin cho người khác à? Cô yên tâm, tội của cô, tôi sẽ từ từ tính"
Trác Du Hiên lạnh lùng nói, sau đó hẳn liếc mắt nhìn sang chỗ của người giúp việc kia, lời nói phát ra như muốn nhắc nhở, cảnh cáo người đó vậy.
"Nhưng trước khi tôi xử tội của cô, tôi phải xử lý kẻ hạ nhân không nghe lời này đã.
Tôi nhất định phải cho toàn bộ mọi người trong nhà thấy được hậu quả của việc dám trái lời tôi là như thế nào?"
Thẩm Quân Dao vô cùng run sợ trước những lời nói nhẫn tâm ấy của Trác Du Hiên, khoé môi của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, dường như cô đang định lên tiếng cầu xin hản, xin hản đừng làm như vậy, xin hắn đừng làm liên lụy người vô tội thì âm thanh sắc bén vô cùng lạnh lẽo của Trác Du Hiên đã chặn họng của Thẩm Quân Dao lại.
"Người đâu, mang dây thừng với dao lại đây cho tôi? Và gọi toàn bộ những người đang làm việc trong căn nhà này ra đây, tôi phải để cho bọn họ biết được kết cục của việc dám làm trái lệnh của tôi sẽ thê thảm như thế nào".