"Chặt một cánh tay của cô ta, coi như là răn đe cho những người còn lại.Nếu không muốn giống cô ta tốt nhất là nên ngoan ngoãn vâng lời của tôi"
Con dao loé sáng trong tay của tên vệ sĩ kia được nâng lên cao, một âm thanh chói tai vang lên.
Chất lỏng màu đỏ cứ thế ào ào chảy ra như nước lũ.
Bàn tay cùng với cánh tay của người con gái kia đã lìa khỏi nhau.
Hai mắt Thẩm Quân Dao mở to, đôi đồng tử co lại vì bị Trác Du Hiên bắt phải nhìn thấy cái cảnh tượng kinh khủng như thế kia.
Nước mắt vẫn lăn dài trên má của người con gái, nhưng cả thân thể của cô đã hoàn toàn bất động.
Thẩm Quân Dao thật không ngờ rằng Trác Du Hiên lại có thể ra tay độc ác đến như vậy đấy.
Hắn lại có thể tàn nhẫn chặt đi cánh tay của người phụ nữ kia.
Thẩm Quân Dao bị cảnh tượng này doạ cho hoảng sợ, không biết cô đã ngất đi lúc nào không hay.
Trác Du Hiên vẫn giữ chặt thân thể không ngừng run lên của người con gái, khuôn mặt vẫn không chút biến sắc ra lệnh cho đám vệ sĩ kia dọn đẹp sạch sẽ chỗ này, hắn không muốn nơi này bị ô nhiễm bởi cái mùi máu kia.
Đám người giúp việc kia kinh hãi đến mức không dám nhìn cái cảnh tượng kia.
Có kẻ suýt chút nữa thì ngất đi vì quá hoảng sợ.
Trác Du Hiên lần này ra tay trừng phạt cũng quá độc ác rồi.
Thật không ngờ hẳn ta lại có thể tuyệt tình đến như vậy! Trác Du Hiên vẫn đỡ Thẩm Quân Dao vẫn còn bị dọa cho sợ tới mức ngất rồi vẫn chưa hết kinh hãi kia, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người giúp việc kia mà răn đe bọn họ.
"Mấy người nhớ cho kĩ, đây chính là hậu quả của việc dám làm trái lời của tôi.Hãy click vào đây để ủng hộ click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Lân sau, kẻ nào còn tái phạm, hậu quả sẽ còn nặng nề hơn, đừng trách tôi không nhắc trước.
Còn bây giờ, mấy người có thể cút về phòng mình rồi"
Cả đám người kia nhanh chóng trở về phòng của mình, chứ bọn họ cũng sợ lảm rồi, không dám ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Chứng kiến cảnh tượng tàn khốc như vậy, chân tay của ai chẳng bủn rủn hết cả lên, rồi sắc mặt người nào người đấy đều tái mét lại như thế kia.
Trác Du Hiên đẩy người của Thẩm Quân Dao cho một tên vệ sĩ, ý hắn bảo tên kia đỡ lấy Thẩm Quân Dao, rồi Trác Du Hiên đưa tay phủi phủi áo của mình cứ như bị bẩn vậy.
Trác Du Hiên giữ chặt người của Thẩm Quân Dao một lúc cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh tởm rồi, không muốn bất cứ thứ gì của Thẩm Quân Dao dính lên người của hắn.
Trác Du Hiên quay ngoät nhìn tên vệ sĩ đang giữ lấy người của Thẩm Quân Dao kia, lạnh lẽo mà ra lệnh cho tên đó.
"Trông chừng cô ta cẩn thận cho tôi, đừng có vì sự lêu lổng của mấy người mà để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
Nếu để tôi phát hiện ra vẫn còn kẻ có thể giúp đỡ cô ta, không chỉ kẻ đó phải nhận hình phạt tàn khốc, mà cái mạng của mấy người cũng không giữ được đâu"
Trác Du Hiên hắn không cần những kẻ không đủ năng lực, không có trách nhiệm ở bên cạnh.
Hắn vô cùng ghét làm việc với những kẻ như vậy, đặc biệt đó lại là thuộc hạ dưới trướng của hắn.
Lần này Trác Du Hiên không truy cứu trách nhiệm của mấy tên vệ sĩ kia, còn lần sau, đừng hòng hắn giữ lại mạng sống cho bọn họ.
Sau khi tên vệ sĩ kia gật đầu vâng lệnh, Trác Du Hiên lạnh lùng xoay người bỏ đi, bỏ lại người con gái đáng thương sắc mặt nhợt nhạt kia ở lại đó, để cô cho tên vệ sĩ kia trông chừng.
Máu của nữ giúp việc kia tới giờ vẫn còn đọng lại ở đó rất nhiều, mùi máu tanh nồng bốc lên trông vô cùng ghê rợn và cực kì khó chịu.
Tên vệ sĩ kia đưa Thẩm Quân Dao vào phòng rồi khóa cửa lại.
Hắn ta không thể để sơ xuất lần nữa.
Thẩm Quân Dao vì quá hoảng sợ, kinh hãi mà ngủ rất lâu.
Cho tới khi cô tỉnh lại, vẫn là cảnh tượng quen thuộc hàng ngày.
Bóng tối sâu thẳm không một tia sáng đang bao phủ lên hai bên vai của người con gái, lúc này là ban ngày hay ban đêm, Thẩm Quân Dao cũng không biết nữa.
Cô đau đớn hơi nhích người dậy, để lưng mình dựa vào thành giường liên tục kêu kẽo kẹt kia, hình như là giường đã sắp hỏng.
Bóng tối màu đen không thể nào giấu đi những giọt nước mắt mặn chát đầy đau đớn vẫn còn vương trên gương mặt trắng bệch của người con gái kia.
Đôi mắt đen láy tràn ngập đau thương, trông vô cùng não nề! Thẩm Quân Dao khép mình vào một vị trí, đôi tay gầy gò run rẩy lặng lẽ ôm lấy hai đầu gối của mình.
Cô hơi tì nhẹ lên hai đầu gối đã rã rời kia, lặng lẽ gối đầu lên đó, nước mắt không hiểu vì sao cứ thế liên tục giàn giụa ra khiến cho gương mặt của Thẩm Quân Dao ướt nhẹp đi.
Đặc biệt là đôi mắt của cô Hai mắt của Thẩm Quân Dao đỏ hoa ướt đảm hàng lệ lạnh lẽo kia.
Hai hàng mi của người con gái ngày càng ướt hơn, dường như không bao giờ có thể hoe đi.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao lúc này, cô đang không ngừng tự trách bản thân của mình! Là tại cô Tất cả đều là tại côi Nếu không phải vì cô, nếu không giúp đỡ cô, người phụ nữ kia cũng sẽ không phải chịu những cảnh tượng tàn khốc mà vô cùng đau đớn ấy.
Đến Thẩm Quân Dao nhìn còn cảm thấy sợ chứ huống chỉ là người phải chịu đựng những đau đớn ấy như cô gái kia.
Mọi chuyện đều do cô mà rai Nếu ban đầu, Thẩm Quân Dao không nhận sự giúp đỡ từ cô ấy! Nếu như cô không nhận cơm cô ấy mang đến, thì Trác Du Hiên chắc chắn sẽ không phát hiện ra chuyện này, rồi trừng phạt cô ấy độc ác như vậy! Một người đang bình thường làm sao có thể chịu nổi khi nhìn bản thân của mình đã không còn một cánh tay nữa chứ! Cô ấy chắc chắn sẽ không thiết sống nữa, bỗng dưng trở thành một người vô dụng, ai mà chịu được.
Đã thế người đó chỉ có một mình, không ai nương tựa, giờ trở nên như vậy thì biết làm sao đây? Nhưng tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi, thời gian cũng không thể quay lại nữa.
Thẩm Quân Dao không biết mình phải làm như thế nào để đền ơn cũng như chuộc lỗi với cô ấy đây.
Thẩm Quân Dao đang thắn thờ nhìn vào khoảng không vô định kia thì một tiếng "két"
vang lên.
Cánh cửa bằng gỗ kia sau khi được mở ra thì một người đàn ông cao to bước vào.
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ kia của Thẩm Quân Dao, khoé môi người đàn ông không kìm được mà bất giác cong lên.
Trác Du Hiên xuống đây làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quân Dao đang không ngừng dẫn vặt bản thân mình hay sao? Thấy Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao bất giác ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn nhưng vô cùng tàn nhẫn này, đôi mắt đau đớn của cô vẫn ngập nước.
Người đàn ông này chính là chồng cô, cũng là kẻ vừa hại ân nhân của cô thành bộ dạng sống dở chết dở.
Trác Du Hiên lạnh lùng quăng bọc cơm trên tay mình vào mặt của Thẩm Quân Dao, lạnh lẽo nói với cô, lời nói của hắn vẫn luôn tàn nhẫn, độc địa như vậy.
"Ăn đi cho tôi! Ăn đi, không cô chết ra đây thì làm bẩn nhà của tôi lắm"
Thẩm Quân Dao im lặng cầm lấy bọc cơm mà Trác Du Hiên mang đến cho mình, cô đau đớn nhìn bọc cơm kia một lát rồi mới dám ngẩng đầu lên hỏi Trác Du Hiên.
"Anh có thể cho em biết, cô ấy ra sao rồi được không?"
Trác Du Hiên chưa để cho Thẩm Quân Dao hỏi tiếp, đã cắt ngang lời cô.
"Đây không phải là chuyện cô phải quan tâm".