Lầm lũi dắt con xe Air Blade ra đường, em không khỏi ức chế vì vừa bị ăn chửi. Nhìn có vẻ trẻ trâu bị ăn chửi thì không nói, nhưng em đẹp trai phong độ sáng ngời thế này còn bị ăn chửi. Vả lại lần trước là em có đánh nhau đâu, bị đánh mà. Thôi kệ mẹ ông lão ấy, đi chơi cái đã. Bé Huyền đã ngồi sau em từ bao giờ.
-Đi đâu đây. - Em hỏi con bé.
-Ra Vincom Long Biên chơi đi anh. - Bé Huyền đề nghị.
-Ừ. - Em gật đầu đồng ý.
Từ lúc cái Vincom Long Biên mới mở cửa tới bây giờ em vẫn chưa lần nào vào nên cũng khá là háo hức, phóng xe càng nhanh hơn.
-Anh đi từ từ thôi, em lạnh. - Huyền thỏ thẻ.
-Ừ, được rồi. - Em nói, giảm tốc độ xuống một chút.
-Bớt lạnh hơn chưa? - Em hỏi Huyền.
-Vẫn còn hơi lành lạnh. - Huyền đáp, giọng hơi run run vì lạnh.
Em dừng lại, xuống xe. Huyền ngơ ngác:
-Sao dừng vậy anh?
Em không đáp, cởi cái áo hoodie to sụ của mình ra, khoác lên người Huyền rồi kéo khóa đến tận cổ cho con bé. Cái áo có vẻ hơi to và dài so với Huyền. Xong xuôi, em leo lên xe đi tiếp, cảm thấy mình ngầu lắm các thím ạ. Đi được một đoạn, con bé khều khều vai em. Em làm vẻ mặt lạnh lùng quay ra thì thấy em nó nhăn mặt nói:
-Sao áo anh có mùi hôi hôi.
Tưởng con bé cảm ơn hay xúc động gì về hành động nghĩa hiệp của mình khi nãy, ai ngờ nó chê áo mình hôi.
-Hôi thì trả đây. - Em xầm mặt.
-Không trả, cho anh lạnh chết luôn. - Huyền tinh nghịch.
-Áo anh mấy tháng chưa giặt rồi, nhiều rận trong đó lắm, mặc ngứa thì đừng trách anh không báo trước nhá. - Em hù con bé.
-Không tin. - Huyền lè lưỡi.
Một lúc sau, bọn em cũng đã tới Vincom Long Biên, cũng khá to các thím ạ. Bé Huyền vẫn khoác cái hoodie của em, hơi dài, che tới nửa đùi luôn. Em rất thích con gái mặc áo dài như vậy, nhìn đáng yêu thế nào ấy các thím ạ.
-Trả áo anh đây. - Em nói.
-Không trả. - Huyền đáp.
-Còn lạnh đâu, trả đây. - Em nhăn mặt.
-Không, thích mặc áo anh rồi, ấm lắm. - Huyền cười tươi.
-Nãy còn chê hôi mà. - Em bĩu môi.
-Quen rồi, giờ lại thấy thinh thích. - Huyền nói.
-Chịu em rồi. - Em lắc đầu cười.
Em đi vào trong hầm gửi xe xong rồi đi ra, Huyền cứ bám vào áo em rồi lẽo đẽo theo sau, như trẻ con vậy.
-Em đi tới đây bao giờ chưa? - Em hỏi Huyền.
-Rồi, em đi vài lần với bạn. - Huyền đáp.
-Nghe nói ở đây có rạp Platinum, ở tầng mấy nhỉ? - Em hỏi.
-Tầng anh. - Huyền đáp.
-Bây giờ mình lên đấy xem phim đi. - Em đề nghị.
-Vậy cũng được. - Huyền đáp.
Mua vé, bỏng ngô với nước các kiểu rồi ngồi đợi một tí xong bọn em vào xem luôn. Bọn em xem phim Monkey King hay Monkey Kong gì đấy, cũng tàm tạm. Trong lúc xem, con bé cứ luôn miệng đoán trước diễn biến, có lúc đúng có lúc sai, nhưng sai thì nhiều hơn. Mỗi lúc sai em lại làm vẻ mặt này làm con bé tức, cấu em mấy phát rõ đau. Hết bộ phim, tay em cũng đầy những vết cấu của con bé, nhìn kinh dị vãi.
-Gần h rồi, đi ăn nhé. - Em nói.
-Ok, mà ăn gì anh? - Huyền hỏi.
-Xuống tầng thiếu gì quán ăn. - Em nói.
-Thôi ra ngoài ăn đi anh, tiện thể đi hóng gió luôn. - Con bé nũng nịu.
-Ừ thì đi. - Em đáp.
Em xuống hầm lấy xe ra rồi chở em nó vi vu trên đường. Công nhận cái khu vincom village này đẹp thật, cơ mà vắng quá.
-Ăn gì bây giờ? - Em quay ra hỏi Huyền.
-Tùy anh. - Con bé đáp.
-Thế đi ăn lẩu nhé. - Em nói.
-Thế cũng được. - Con bé gật đầu.
Lần trước em cũng có đi ăn với ông Giang ở một quán gần đây nên phóng đến đó luôn. Đến nơi, vào cất xe rồi có một chị phục vụ ra dẫn vào bàn. Em gọi một nồi lẩu cá tầm với mấy thứ linh tinh nữa.
-Cho em mấy chai bia đi anh. - Huyền nói với thằng phục vụ.
Thấy vậy em vội ngăn:
-Đừng em, trẻ con thì bia bọt cái gì.
-Cho em mấy chai nước ngọt thôi. - Em quay sang nói tiếp với thằng phục vụ.
-Con trai gì mà kém tắm thế, không biết uống bia. - Huyền trề môi.
Câu nói của con bé chạm vào lòng tự trọng của em, thế là em nói với thằng phục vụ:
-Cho em mấy chai Hà Nội đi anh.
-Vâng, có ngay đây. - Thằng phục vụ tủm tỉm cười, đi ra chỗ khác.
Một lúc sau, nồi lẩu cùng mấy món khác được bưng ra. Mấy thằng bồi bàn cứ liếc liếc Huyền, chắc dân FA đây.
-Nhìn đâu thế anh, cẩn thận kẻo rơi đĩa bây giờ. - Em nói đểu chúng nó.
Chúng nó nhìn em cay cú rồi đi ra chỗ khác, ai bảo soi gái cơ. Huyền mở nắp chai bia rồi rót cho em. Con bé giơ cốc lên:
-Chăm phần chăm nha anh.
Em cụng ly với Huyền:
-Ok, chăm phần chăm.
Vừa uống bia vừa ăn lẩu, ngon thật các thím ạ. Huyền lúc đầu khí thế lắm, em tưởng thế nào, sau gần cốc em nó đã say rồi. Mặt con bé đỏ ửng lên, nhìn đáng yêu lắm.
-Thôi, em say rồi, đừng uống nữa. - Em nói với Huyền.
-Say kệ em, uống tiếp. - Huyền lại giơ cốc nên nốc ừng ực.
Một lúc sau em nó say mèm luôn, nằm cả ra bàn. Em gọi thằng phục vụ ra thanh toán.
-Dạ tất cả là hơn triệu (cụ thể bao nhiêu em cũng không nhớ rõ).
Lời nó nói như sét đánh ngang tai. Cầm đi có k, lúc nãy đi xem phim nữa, giờ éo đủ tiền rồi. Nhìn vẻ lúng túng của em, thằng phục vụ như hiểu ra vấn đề.
-Anh thanh toán nhanh cho em ạ. - Thằng phục vụ đá đểu, chắc vẫn còn cay em lúc nãy.
Đang định hỏi thằng phục vụ xem nhà hàng có cho rửa bát trừ nợ không thì em bỗng nảy ra sáng kiến. Lay Huyền, tát tát vài phát vào mặt cho em nó tỉnh.
-Huyền, Huyền, em có mang tiền không? Để ở đâu?
-Này, này, dậy đi.
-Em... để ở... trong túi xách đó. - Con bé đáp, say quá rồi.
Lục túi xách em nó, có hơn triệu. Em cầm lấy của con bé mấy trăm gộp với mấy trăm của em đưa cho thằng phục vụ. Nó cầm tiền mà mặt nó cứ khinh khỉnh, nhìn em với ánh mắt khinh bỉ. Đi ăn phải lấy tiền của gái thanh toán, nhục vãi.
Lấy xe ra chở con bé về, thằng bảo vệ nhìn em nghi ngờ. Chắc nó tưởng em dụ dỗ rồi đánh thuốc ngủ con nhà người ta đây. Chở con bé trên đường, một tay em phải đưa ra đừng sau giữ lấy em nó, sợ lại rơi đâu trên đường thì về chết với ông già nó. Người con bé mềm nhũn, hai tay buông thõng, dựa người vào lưng em. Mùi bia, mùi thức ăn từ em nó toát ra thấy mà ghê. Say thế này, chở về nhà thì ông già con bé chửi em chết mất. Nghĩ vậy, em rút điện thoại ra gọi cho ông Giang.
-Alo, có gì không hiền đệ.
-Ông có ở nhà không?
-Có, sao?
-Giờ tôi qua, ông nhớ đợi cửa.
-Ok thằng em.
Cất điện thoại vào túi, em quay đầu xe, phóng về nhà ông Giang. Đến nơi, ông ấy đã đứng ở cửa từ trước, thấy em chở Huyền vào, ông ấy hỏi:
-Em nào vậy mày?
-Con em tôi, nãy đi uống bia rồi say, ông cho nó ở nhờ qua trưa rồi chiều về.
-Ok, mà mày đi chơi với gái bỏ bé Trân ở nhà hả?
Em không nói gì, bế Huyền vào nhà.
-Hai bác đâu rồi?
-Đi chơi rồi. Mày cứ đem nó vào cái phòng trống trên tầng, có cái giường trên đấy.
Bế em nó lên phòng rồi đặt lên giường, phủ lên người em nó một lớp chăn, em lại tất tả chạy xuống dưới nhà pha cho con bé cốc chanh nóng. Định mang lên thì thấy ông Giang quần áo chỉnh tề định đi đâu đó.
-Đi đâu thế. - Em hỏi ông ấy.
-Tao đi chơi với gấu, mày ở nhà lúc nào đi thì cứ khóa cửa vào. - Ông ấy đáp tỉnh bơ.
-Đậu má, có gấu bao giờ mà không nói với tôi một câu, huynh đệ thế đấy. - Em gắt.
-Kệ mm, tao đi đây, nhớ trông nhà cẩn thận nhé. - Ông ấy vừa nói vừa xoa đầu em như con dog không bằng.
Em gạt tay ông ấy ra rồi chạy thẳng lên tầng. Bé Huyền vẫn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, có vẻ say lắm. Đặt ly chanh nóng lên cạnh đầu giường, em dựng người em nó dậy.
-Dậy nào, uống chanh nóng cho bớt say. - Em cố đánh thức em nó.
Em nó cứ lừ đừ, mắt lim dim, có vẻ chưa tỉnh hẳn. Đưa em nó cốc chanh nóng rồi em vào nhà vệ sinh thay cái áo. Chả là lúc chở con bé đi về nhà ông Giang thì bị nó nôn hết vào người, xong lúc nãy cũng vừa làm một bãi dưới chân giường. Vì không có áo thay nên em cứ cởi trần như thế mà ra dọn bãi nôn dưới chân giường. Sau khi uống chanh nóng, Huyền cũng đã đỡ hơn, bớt say hơn trước. Đang lúi húi vừa bịt mũi vừa cúi dọn bãi nôn mà em nó vừa thải ra lúc nãy thì bỗng có tiếng em nó gọi:
-Anh Minh...
Em ngẩng đầu lên:
-Gì?
Em vừa dứt lời, con bé đưa đầu đến đặt lên môi em một nụ hôn. Em đứng hình mất s rồi vội vàng đẩy con bé ra, hét lên:
-Em làm gì vậy???!!!
Con bé nhìn em rồi cười hềnh hệch:
-Anh không thích sao?
-Em bị điên à?! - Em tiếp tục hét lên.
Vẫn với vẻ bất cần đời, con bé cười:
-Đúng, anh nói đúng, em bị điên, em bị điên rồi nên mới thích anh!
Em sững sờ, chẳng nói được câu gì. Thấy thái độ đó của em, con bé lại tiếp tục cười:
-Sao? Ngạc nhiên à? Em thích anh đó.
-Huyền, anh có người yêu rồi... - Em nói.
Nhưng chẳng để em nói hết câu, con bé hét lên:
-Em biết!!!
-Nhưng em chẳng thể nào ngừng thích anh được. Em đã cố quên đi anh nhưng không được. Em biết em chẳng thể nào xinh được bằng chị Trân, giỏi được bằng chị Trân nên em chỉ dám đứng nhìn anh từ xa mà thôi, nhưng đến việc đó em cũng chẳng thể nào làm được, anh hiểu không? - Huyền nói mà những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Em chẳng biết nên nói gì nữa. Ngồi lên giường dỗ dành con bé, nó vùi đầu vào ngực em mà khóc. Thôi thì cứ khóc đi em, để bao nỗi niềm trong lòng theo nước mắt ra ngoài, khóc xong lòng sẽ nhẹ bớt đi. Một lúc sau con bé cũng thiếp đi vì mệt, em phủ lên người con bé cái chăn rồi đi ra ngoài ban công. Đầu óc em lúc này đang rối bời nên rất cần một chút không khí. Em chẳng biết phải làm sao nữa. Em rất quý Huyền nhưng chỉ xem nó như một đứa em gái mà thôi. Em không muốn như thằng Long khi trước, bắt cá hai tay đâu. Nhưng liệu con bé có thể vượt qua không? Tuy bề ngoài luôn tỏ ra vui vẻ, tinh nghịch nhưng thật sự bên trong Huyền lại chẳng hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Bước vào trong căn phòng, ngồi xuống cạnh giường, Huyền đang ngủ ngon lành. Vuốt nhẹ lên má con bé, em khẽ nói:
-Huyền à! Anh xin lỗi!