Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên đưa ông Tạ Chính Phong dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, mua rất nhiều thứ, sắm sửa lại quần áo đã bị Tạ Minh San cắt bỏ, sau đó mới trở về.
Ba người thật vui vẻ làm một bữa ăn tối thịnh soạn, trong nhà tràn ngập tiếng cười, trong tiếng cười làm cho người ta hâm mộ hạnh phúc.
Trải qua một ngày vui vẻ, tâm tình Tạ Chính Phong ổn định lại, có thể nói ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong mười năm qua, làm cho ông có cảm giác như đang nằm mộng giữa ban ngày. Nhưng tiếng cười rất chân thực cho ông biết, đây tất cả đều không phải là mộng.
"Chú, hôm nay cháu và Tiểu Nhiên cố ý làm toàn những món ăn chú thích ăn nhất, chú nhanh lại đây nếm thử xem hương vị thế nào?" Tạ Thiên Ngưng hai tay chống đầu của mình, mặt mong đợi nhìn Tạ Chính Phong động đũa thử.
"Chú, hôm nay chú phải nể mặt bọn cháu một tí, ăn nhiều một chút, đừng phụ tấm lòng của cháu và Thiên Ngưng đã vì chú làm một bàn món ăn." Đinh Tiểu Nhiên dừng đũa, cười hì hì nhìn Tạ Chính Phong ăn.
"Cám ơn hai đứa, hôm nay nếu không phải là đứa, chú thật sự không còn hy vọng, đã chết rồi." Tạ Chính Phong cầm chiếc đũa cảm thán, hồi tưởng lại mình hôm nay kích động hành động ngu xuẩn, cảm thấy rất buồn cười.
Đã sống đến ngần này tuổi rồi, lại còn làm ra chuyện này, đích xác là buồn cười.
"Chú, về sau không cho phép chú còn ý nghĩ ‘ không còn hy vọng, xong hết mọi chuyện ’ , chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, không cần mãi nghĩ có được hay không? Nhanh ăn cơm đi chú, nếm thử một chút món dưa chua thịt bò này xem hương vị thế nào?" Tạ Thiên Ngưng nói sang chuyện khác, gắp một miếng thịt bò thả vào bát Tạ Chính Phong, không muốn ông là đau lòng những chuyện đã qua.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chăm sóc chú như chăm sóc ba mình.
Ban đầu còn trông cậy vào Tạ Minh San chăm sóc chú, nhưng sau sự việc ngày hôm nay, cô biết sẽ không trông cậy được gì.
"Yên tâm, về sau chú sẽ không bao giờ nghĩ đến nó nữa, không có vợ con, chú còn có cháu. Ăn cơm ăn cơm, chú muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của hai đứa." Tạ Chính Phong thu hồi than thở, cười vui vẻ, ăn cơm.
"Chú, cái này là cháu làm, đường thố bài cốt, chú cũng nếm thử đi xem thế nào?" Đinh Tiểu Nhiên gắp một miếng sườn vào bát ông.
"Ừ." Tạ Chính Phong cười đến miệng không khép lại được, hiện tại có ăn rau đắng ông cũng sẽ cảm thấy là ngọt, bởi vì trong lòng ngọt.
Đây chính là cuộc sống ông hằng mơ ước, không cần giàu có, người một nhà thật vui vẻ, hòa thuận vui vẻ sống qua ngày, đây là mới là hạnh phúc mỹ mãn, tiền bạc không mua được hạnh phúc.
Chỉ tiếc cuộc sống hạnh phúc như vậy không phải đến từ vợ con ông, mà là cháu gái của ông mang lại cho ông.
"Tiểu Nhiên, cháu về muộn ba mẹ cháu không lo lắng sao?" Tạ Chính Phong đột nhiên hỏi, có chút lo lắng, dù sao một cô gái về nhà quá muộn không tốt.
"Chú yên tâm, cháu đã sớm gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ cháu rồi, cháu nói hôm nay ở cùng Thiên Ngưng, có thể rất khuya mới trở về, nếu như quá muộn không kịp về, cháu sẽ ngử ở nhà của Thiên Ngưng luôn. Cháu ở cùng Thiên Ngưng, ba mẹ cháu rất yên tâm."
"Hai đứa đều rất hiểu chuyện, mà tại sao chú dạy Tạ Minh San thành ra như vậy?"
Thấy những đứa trẻ này càng lúc càng ưu tú hơn so với con gái ông, ông cảm thấy thật xấu hổ, đồng thời cũng vì Tạ Minh San cảm thấy trái tim băng giá, cảm thấy bất đắc dĩ, cảm thấy thất vọng, cảm thấy lo lắng. Ông có một loại dự cảm mãnh liệt, Minh San tiếp tục như vậy, nhất định không có kết quả gì tốt.
Nhưng ông lo lắng thì ích gì, nó không nghe lời ông, thậm chí ngay cả sống chết của ông cũng không để ý.
"Chú, sao chú lại nói chuyện không vui rồi, không cho cháu nghĩ ngợi lung tung, ăn cơm ăn cơm." Tạ Thiên Ngưng chuyển chủ đề, không muốn nói đến bất kỳ chuyện không vui nào.
Về sau cô cũng không muốn nhắc lại, chuyện của Tạ Minh San và Ôn Thiếu Hoa không liên quan đến cô, cô muốn nhìn về phía trước, chăm sóc tốt cho chú, bảo vệ tình yêu của mình.
"Được được được, ăn cơm ăn cơm."
Tạ Chính Phong cầm bát lên, đang định và một miếng cơm thì một tiếng cạch cửa vang lên.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều chuyển đến cánh cửa, bởi vì đó là tiếng mở khóa, làm cho Tạ Chính Phong và Đinh Tiểu Nhiên cực kì kinh ngạc, tròn mắt theo dõi. Tạ Thiên Ngưng thì vô cùng lúng túng, thật ngại quá, bởi vì cô biết là ai mở cửa.
Anh, cố tình lúc này trở lại, nên nói như thế nào thì tốt nhỉ?
Mấy giây sau, Phong Khải Trạch đẩy cửa vào, vừa mới đi vào cửa một bước, anh khựng lại, kinh ngạc nhìn thấy có đến sáu con mắt đang chằm chằm nhìn mình, trong đó có hai người biểu tình kinh ngạc nhìn anh như người ngoài hành tinh.
Nếu anh biết trong nhà đang có nhiều người, tuyệt đối sẽ không cầm cái chìa khóa mà mở cửa.
"Thiên Ngưng, bạn trai cháu đã về." Tạ Chính Phong là người đầu tiên lấy lại tinh thần, đánh tan cái cục diện lúng túng này.
"Oa, Thiên Ngưng, bạn trai cậu rất đẹp trai nha." Đinh Tiểu Nhiên kinh hô, sau đó nghé tai Tạ Thiên Ngưng nói nhỏ: "Thiên Ngưng, cậu tìm giỏi thật, anh chàng này tuyệt đối so với Ôn Thiếu Hoa hơn gấp trăm lần, trước hết không nói đến gia cảnh, chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đã hơn đứt Ôn Thiếu Hoa, cậu phải nắm chắc vào, biết không?"
Tạ Thiên Ngưng im lặng, liếc cô một cái, sau đó đứng lên, đi tới trước mặt Phong Khải Trạch, khó xử, không biết nói gì, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh đã về!"
"Bình thường không phải là em không sợ anh sao, hôm nay thế nào lại xúc động vậy ?" Phong Khải Trạch mỉm cười dịu dàng, nói đùa với cô, hóa giải không khí ngột ngạt.
Anh chẳng qua là bạn của cô và chú cô, cái này không có gì lớn.
"Hôm nay khác, bởi vì ——"
"Chỉ cần em không đưa Ôn Thiếu Hoa về là được." Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, tràn đầy cưng chiều, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có.
Chỉ cần không phải Ôn Thiếu Hoa, chuyện gì anh cũng có thể thương lượng.
"Anh cứ yên tâm % đi, em thà mang về một tên ăn xin còn hơn là mang Ôn đầu heo chết bầm đó về đây. Anh ăn cơm chưa, hôm nay em và Tiểu Nhiên làm rất nhiều món ăn, anh cùng ăn cơm nhé?" Nhìn anh không có tức giận, cô thở phào, kéo tay anh đi về phía bàn ăn.
Kỳ quái, trước đây cô làm gì cũng không sợ anh tức giận, hôm nay tại sao có thể có loại này cảm giác khó hiểu đây?
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
"Anh đang định về đưa em đí ăn cơm, giờ có sẵn cơm đương nhiên là ăn luôn chứ." Anh cười vui vẻ đi đến, vì cô kể cả gặp người lạ anh cũng cố gắng cười, huống chi đây là chú cô và bạn tốt duy nhất của cô.
Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Chính Phong đã sớm đứng lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi đến, trên người anh tản ra khí thế uy nghiêm khiến cho người khác nhìn thấy vừa kính vừa sợ.
"Chú, chúng ta lại gặp mặt, chú còn nhớ cháu không?" Phong Khải Trạch chủ động chào hỏi Tạ Chính Phong, cố gắng làm cho nụ cười của mình ôn hòa, tránh dọa mọi người.
Ở trước mặt người ngoài, anh không thích nói cười, mười sáu năm qua, trừ Cự Phong, anh chưa từng cười với ai.
"Nhớ, cháu là bạn trai của Thiên Ngưng, chú dĩ nhiên nhớ." Tạ Chính Phong ngượng ngùng cười, luôn cảm giác mình ở đây là quấy rầy bọn họ.
"Phong tiên sinh, còn nhớ tôi không?" Đinh Tiểu Nhiên thân thiện chào hỏi, bởi vì biết thân phận của Phong Khải Trạch, cho nên trong lòng có chút sợ sệt.
Nếu như không cẩn thận đắc tội người của Phong thị đế quốc, cô sẽ chết không toàn thây.
"Nhớ, em là bạn tốt nhất của Thiên Ngưng, chúng ta đã gặp qua một lần." Phong Khải Trạch lạnh nhạt trả lời.
"Oa, anh vẫn nhớ em à, thật kích động nha! Không nghĩ tới đường đường Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc sẽ nhớ mình, ha ha."
Đinh Tiểu Nhiên hưng phấn, nhìn rất ngốc nghếch. Nhưng những lời cô nói đã làm cho Tạ Chính Phong kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt nhìn Phong Khải Trạch, không thể tin hỏi: "Cháu, cháu là Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc."
"Chú, cháu đúng là Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc, nhưng đừng đánh đồng cháu với Phong thị đế quốc, cháu với Phong thị đế quốc không phải là một dạng." Phong Khải Trạch nghiêm túc giải thích.
Anh không thích người khác đem anh đặt cạnh Phong thị đế quốc, bởi vì điều đó đối với anh là một loại sỉ nhục.
"Này ——" Tạ Chính Phong không dám nói thêm gì, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng nhìn Tạ Thiên Ngưng, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Không trách được Thiên Ngưng hôm nay nói ‘hiện tại cháu cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền ’, thì ra là bởi vì bạn trai là Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc.
Thế nhưng chính là Đại Thiếu Gia, người bình thường như bọn họ có thể với cao?
"Chú sao vậy, sắc mặt không được tốt?" Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy sự khác thường của ông, vì vậy quan tâm hỏi, trong lòng suy đoán chắc là thân phận của Phong Khải Trạch đã làm ông sợ.
Lúc mới biết cô cũng bị hù sợ, chớ nói chi là những người khác? Nếu như trước mặt Tạ Minh San và Ôn Thiếu Hoa cô nói ra việc này, chắc chắn bọn họ tuyệt đối không tin tưởng.
"Thiên Ngưng, cháu hãy nói thật cho chú biết, cháu và Phong tiên sinh là diễn cho Minh San và Thiếu Hoa nhìn, hay là thật sự yêu nhau?" Tạ Chính Phong vì suy nghĩ cho tương lai Tạ Thiên Ngưng, cho dù bị kinh sợ cũng phải hỏi chuyện cho rõ ràng.
Nếu như bọn họ chỉ là diễn trò, vậy hiện tại ông sẽ tách ra, ngăn cản hai người tiếp tục.
"Chú, không phải như chú nghĩ đâu, anh ấy chính con khỉ nhỏ mà cháu đã kể cho chú nghe, là cậu bé đáng ghét đã trộm quyển nhật kí của cháu đấy, chú có nhớ không?" Tạ Thiên Ngưng hết sức giải thích.
"Cái gì, cậu ấy chính là con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ lại là Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc, Phong Khải Trạch?"
Trên thế giới tại sao có thể có trùng hợp như thế chuyện?
"Đây là thật, anh ấy thật sự là con khỉ nhỏ, chính là cái người đáng ghét mà cháu đã nói. Bọn cháu không phải đang diễn trò, mà thật sự đang yêu nhau."
". . . . . ."
Đáng ghét —— Phong Khải Trạch nghe cái từ này, cau mày buồn bực. Hóa ra mười sáu năm nay, anh là tên đáng ghét trong lòng cô.
Không phải chỉ là trộm một quyển nhật ký của cô thôi sao, cô không cần phải ghét anh chứ?
Truyện convert hay : Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ