Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng đến bệnh viện làm kiểm tra, biết được không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên đường về, liên tiếp cảnh cáo cô: "Lần sau có chuyện như vậy xảy ra nữa, không cho phép em ra ngoài ngăn cản, biết không? Em cho rằng thân thể của em là Tường Đồng Vách Sắt à, ngộ nhỡ bị đánh vào đầu thì phải làm thế nào"?
"Thế cái ghế to đấy đập xuống một phát anh chịu được không"?
"An nói nhiều thế vẫn chưa chán à"? Cô phiền não nhìn chằm chằm anh, tỏ bất mãn, cuối cùng thật sự là không hợp ý nhau, lấy hai tay che lỗ tai.
Nhưng thật ra thì cô rất thích anh nói nhiều. Bởi vì điều đó chứng minh anh đang quan tâm cô, cô còn ước gì có người nói nhắc nhở cô như vậy!
"Em nhớ kỹ cho anh, dù ở thời điểm nào cũng không cho phép em lấy sinh mạng mình ra đùa giỡn, không cho phép em làm loại chuyện nguy hiểm này, biết không"? Anh rất nghiêm túc, mãnh liệt ra lệnh.
Mặc dù anh có chút cao hứng cô vì anh có thể không để ý an nguy của mình, nhưng anh không muốn cô bị bất kỳ tổn thương gì.
So sánh dưới, anh tình nguyện không cần cao hứng điểm này, mà muốn cô hoàn toàn.
"Để lần sau bàn đi, em mệt quá, em muốn ngủ". Tạ Thiên Ngưng làm bộ ngáp dài một cái, rất nhanh sau đó đi về phía quán trọ cổ vận, định đi về nghỉ.
Nghe anh lại lải nhải, lỗ tai cô thật sự không chịu nổi.
Phong Khải Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh đi vượt qua cô mới dừng lại, khom lưng xuống, vỗ vỗ bả vai của mình, nhẹ giọng nói: "Anh cõng em".
"Không cần, nhất định anh cũng rất mệt mỏi, còn cõng em nữa thì mệt chết à"? Cô rất cảm động, cũng rất đau lòng, không muốn anh mệt muốn chết.
Hôm nay anh đã cõng cô thật lâu, lại đánh nhau, hiện tại còn cõng cô nữa, nhất định sẽ mệt chết.
Cô không đành lòng nhìn anh mệt chết.
"Ngốc nghếch". Anh cưng chiều cười cười, không được sự đồng ý của cô, chủ động cõng cô lên, từ từ đi về phía trước, bước chân vững vàng.
"Em tự đi được, không cần cõng".
"Anh muốn cõng em".
". . . . . ."
Đây là một lý do đơn giản khiến Tạ Thiên Ngưng không cự tuyệt được nữa, ngoan ngoãn vùi ở trên lưng anh, để cho anh cõng.
Lưng anh rất chắc chắn, rất có cảm giác an toàn, vùi ở phía trên, giống như lấy được một mảnh thiên địa thuộc về mình, đặc biệt hạnh phúc.
Cuộc đời cô đến lúc hạnh phúc như bông hoa đến lúc nở rộ rồi sao?
Nếu quả như thật là như vậy, cô nên quý trọng.
Đúng là nên quý trọng, bằng không bị cướp đi rồi, cô tìm ai khóc đây?
Tạ Thiên Ngưng nhớ tới chuyện Ôn Thiếu Hoa bị Tạ Minh San cướp đi, đáy lòng chợt sợ hãi, hai tay không kiềm hãm được ôm chặt lấy Phong Khải Trạch, chỉ sợ anh cũng sẽ giống như Ôn Thiếu Hoa, bị người khác đoạt đi.
Hiện tại anh so với Ôn Thiếu Hoa tốt hơn nhiều, yêu cô, thương cô, cưng chiều cô, người đàn ông như vậy đốt đèn đi tìm khắp nơi cũng không thấy, hôm nay có sẵn, cô muốn nắm chặt, tuyệt đối không thể để người khác anh cướp đi.
Đúng, cô phải nắm chặt mới được.
Phong Khải Trạch cảm thấy sự khác thường của cô, vì vậy liền hỏi: "Sao thế"?
"Em sợ". Cô thâm trầm trả lời, ôm càng chặt anh hơn, sợ hãi trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Anh ưu tú như vậy, cô không xứng đứng cạnh anh, cô không có một chút tự tin.
Cô nên làm gì mới có thể bảo vệ anh, không để cho người khác cướp đi đây?
"Sợ cái gì"? Anh lạnh nhạt hỏi, trong lòng không mảy may sợ hãi. Anh hôm nay đã không còn là con khỉ nhỏ yếu ớt, anh có khả năng bảo vệ mình, cũng có khả năng bảo vệ cô, không cần sợ.
"Sợ anh giống như Ôn Thiếu Hoa, bị người khác đoạt đi". Cô nói cho anh biết, chuyện này càng nghĩ càng sợ.
"Này trong lòng của em, anh quan trọng hay là Ôn Thiếu Hoa quan trọng"? Anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, kích động chờ đáp án của cô, hơn nữa còn là đáp án anh mong muốn.
Anh không hy vọng cô còn thích Ôn Thiếu Hoa, anh muốn trong lòng cô chỉ có anh, giống như anh, trong lòng chỉ có cô.
"Với em, Ôn Thiếu Hoa đã không còn quan trọng, bởi vì em và anh ta là người của hai thế giới, tất cả những gì thuộc về anh ta em sẽ không để ở trong lòng, chuyện của anh ta cũng chẳng liên quan hệ tới em nữa. Mà hiện tại và cả tương lai anh đều là của em, em sẽ luôn quý trọng, nhưng em lại sợ không được quý trọng. Em không dịu dàng, không xinh đẹp, không có gia cảnh tốt, toàn thân không có một chút ưu điểm để đàn ông thích, cho nên em sợ". Tạ Thiên Ngưng càng nói càng ưu thương, nói xong lời cuối cùng, cảm giác mình là không đáng giá một đồng, tự ti mãnh liệt tăng lên.
Không phải cô không tin tưởng chính mình, mà là lòng tin này rất khó xuất hiện.
Đàn ông đều thích phụ nữ đặc sắc, cô một chút đặc sắc cũng không có, hơn nữa còn là gái ế, chỉ cần so số tuổi cô đã thua rất nhiều phụ nữ, chớ nói chi là những thứ khác.
"Em không cần phải cố ý làm cho người đàn ông khác thích em, em chỉ cần biết, anh thích em là đủ rồi. Anh thích em không phải là bởi vì dáng vẻ bề ngoài hay gia cảnh, mà là thích con người em". Phong Khải Trạch có được đáp án mình muốn rất vui vẻ, hưng phấn cõng cô đi về phía trước.
Thì ra là cô đang lo lắng không giữ được anh.
Cô bé ngốc suy nghĩ lung tung, nhưng anh lại thích cái suy nghĩ lung tung này của cô, vì như vậy nói rõ anh đã có vị trí trong lòng cô rồi.
"Đàn ông đều thích cái đẹp, nhất là phụ nữ, phụ nữ càng đẹp bọn họ càng thích".
"Đó là người khác, không phải anh. Hơn nữa, em cũng rất đẹp, chẳng lẽ em quên, ở hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San em còn xinh đẹp hơn cả cô dâu”.
Quả táo của anh thực sự xinh đẹp, chỉ là cô không bày ra mà thôi.
"Đó cũng chỉ là xinh đẹp nhất thời, bây giờ em lại biến thành vịt con xấu xí rồi". Khuôn mặt cô rầu rĩ, chợt nghĩ đến túi xách và quần áo, cô đau lòng kêu to: "A, quần áo, giầy dép, túi xách anh mua cho em em để hết trong căn hộ rồi, làm thế nào bây giờ"?
Đều do cô giận đến mức hồ đồ, làm việc không thông qua đại não, thế nào lại tùy tiện vất bỏ những thứ quý giá kia, thật là hối hận!
"Về lấy sau cũng không muộn, dù sao tất cả cũng là của em".
"Nhưng hiện tại em lại muốn mặc”. Thật ngại quá.
Cô chỉ muốn mình ăn mặc thật xinh đẹp, như vậy đứng chung một chỗ với anh mới hợp.
Nhưng là cô chỉ mang theo những bộ quần áo quê mùa của mình, trong khoảng thời gian ngắn, bảo nàng đi đâu lấy quần áo đẹp đây?
"Ngày mai đi mua". Phong Khải Trạch thản nhiên nói, mang theo sự cưng chiều, căn bản cũng không quan tâm đến chút tiền nhỏ này.
Nhưng Tạ Thiên Ngưng lại đau lòng hỏi: "Này, như vậy có quá lãng phí hay không, rõ ràng đã mua rất nhiều, còn định mua nữa sao"?
"Chỉ cần em thích, em cao hứng là được".
"Em không muốn quá lãng phí".
"Anh nỗ lực kiếm tiền chính là muốn để em tiêu, nếu như tiền của anh không phải tiêu ở trên người em như vậy lãng phí".
"Anh nói lời lẽ sai trái gì vậy"? Cô kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Anh yêu chiều cô, có phải hay không hơi quá?
"Đây là lời lẽ chí lý của Phong Khải Trạch anh, anh chưa bao giờ tốn một phân tiền ở trên thân phụ nữ khác, bởi vì anh chỉ muốn đem tiền tiêu ở trên người của em".
"Con khỉ nhỏ, anh lại làm em cảm động". Cô ôm anh, trong lòng ấm áp, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Có người thương yêu, thật tốt.
"Thì ra em dễ cảm động thế, hôm nay anh còn suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể biểu hiện tốt trước mặt em, để cho em cảm động, không nghĩ tới vài ba lời đã làm được". Anh đùa giỡn trêu chọc cô, thật ra thì trong lòng thật cao hứng.
Cô cảm động chứng minh anh càng tiến thêm một bước trong lòng cô.
"Anh đi chết đi con khỉ nhỏ, cố ý dội nước lạnh vào em! Hiện tại em lại không cảm động, cho anh tức chết, hừ".
Nhưng thật ra là cô tức chết.
Không khí thật tốt, tâm tình thật tốt, ước mơ cũng thật tốt.
Cô cũng thiệt là, vài ba lời của anh đã khiến cô cảm động, đây chẳng phải là thật không có cốt khí. Không thể cảm động, tuyệt đối không thể dễ dàng cảm động.
"Anh chỉ đùa giỡn với em mà thôi, đừng coi là thật". Phong Khải Trạch nhàn nhạt giải thích, cũng không có bởi vì cô tức giận mà gấp gáp.
Cô có vẻ tức giận vẫn còn rất đáng yêu.
"Nói giỡn cũng không được".
"Được rồi, được rồi, về sau anh sẽ không nói giỡn thế này nữa".
"Rất tốt".
Tạ Thiên Ngưng cố ý làm ra dáng vẻ bá đạo, thật ra thì nội tâm mềm nhũn, tựa đầu vào lưng anh, dùng lỗ tai lắng nghe bước chân trầm ổn và có quy luật của anh, tâm cũng nhảy lên theo từng bước chân anh.
Cô biết cô đắm chìm rồi, càng ngày càng không thể tự kềm chế.
Cái bẫy của anh trừ chiều chuộng và dịu dàng, có thể hay không còn có bi thương?
Cô không biết, nhưng cô biết, cho dù có bi thương, nàng cũng muốn chìm đắm một lần, bởi vì cô không muốn bỏ qua bất kỳ một lần hạnh phúc.
Phong Khải Trạch cõng Tạ Thiên Ngưng đi gần một giờ mới về đến quán trọ Cổ Vận.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, tất cả các nhà đều đã sáng đèn, trong khách sạn cũng vậy, đèn đước sáng trưng giống như ban ngày.
Theo lý thuyết lúc này lữ khách bình thường sẽ không trả phòng rời đi, nhưng bây giờ khách trong khách sạn đang nhộn nhịp xách hành lí rời đi, hơn nữa còn thật là cao hứng, giống như là nhặt được tiền.
Tạ Thiên Ngưng vùi ở trên lưng Phong Khải Trạch, từ lúc vào cửa quán trọ cũng không để ý có lữ khách rời đi, nhưng sau lại thấy cả đoàn người rời đi, trong lòng cảm thấy kì lạ.
"Con khỉ nhỏ, bây giờ muộn rồi, những lữ khách này còn đi đâu"?
"Không biết". Phong Khải Trạch lạnh lùng trả lời, chuyện của người khác không liên quan, đi thẳng vào quán trọ, định đưa cô trở về phòng.
Vừa đi vào đại sảnh của quán trọ, những thứ bên trong làm cho anh không thể không dừng bước lại, mắt lạnh quét một vòng toàn bộ người trong đại sảnh, trong mắt lộ ra tức giận cùng chán ghét.
Tạ Thiên Ngưng cũng phát hiện không khí khác lạ, vì vậy tụt xuống khỏi lưng của Phong Khải Trạch, nhìn quanh, trong lòng không hề sợ hãi.
Truyện convert hay : Người Ở Rể Rời Núi