Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

chương 33: sảng khoái rời đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi nhà hàng, không về nhà ngay mà là đi thẳng tới công ty, ngồi vào bàn mình ngẩn người, nhớ lại những chuyện đã trải qua, còn có lời ủng hộ động viên của Tạ Thiên Ngưng. Nhìn nơi này lại khiến lòng cô bối rối, vì ghét cứ phải tiếp tục đấu khẩu với Tiêu Vũ Huyên, nên quyết định rời đi, chỉ thu dọn vài món đồ đơn giản.

Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chẳng bằng tìm công việc khác, bắt đầu lại lần nữa mới là chân lý?

Những đồng nghiệp khác khi thấy Đinh Tiểu Nhiên đi vào văn phòng, giả vờ như không thấy, thậm chí coi cô không tồn tại, nhưng vừa thấy cô thu dọn đồ đạc, kinh ngạc dừng công việc, rối rít ngẩng đầu nhìn cô.

Có vài đồng nghiệp không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu Nhiên, cô muốn rời đi sao?"

"Là cô tự nghỉ, hay giám đốc 'ép' cô?"

Đinh Tiểu Nhiên chỉ nhún nhún vai, dáng vẻ sảng khoái cười đáp, "Dĩ nhiên tôi quyết định nghỉ làm, tiếp tục ở đây không có ích lợi gì cho tôi, ngu gì ở hoài chứ?"

"Cũng đúng, vậy chúc ——" đồng nghiệp còn chưa nói hết câu chúc mừng, lúc này Tiêu Vũ Huyên bước vào, mọi người lập tức sợ hãi cúi đầu làm việc, không nói gì nữa.

Sau khi Tiêu Vũ Huyên trở lại công ty biết Đinh Tiểu Nhiên đã vào làm, lập tức đi tìm cô chửi một trận, ai ngờ vừa vào đã thấy cô thu dọn đồ đạc, tựa hồ chuẩn bị đi, cảm thấy có chút kinh ngạc và không vui, nghiêm túc nói: "Đinh Tiểu Nhiên, tôi không cho cô nghỉ việc, nên cô không được đi."

Đinh Tiểu Nhiên đã sớm dự liệu Tiêu Vũ Huyên sẽ tìm cô gây sự, trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn, thờ ơ trả lời, "Chỉ cần tôi muốn đi không ai có thể cản, chẳng lẽ cô muốn sai người cột tôi lại đây luôn sao?"

"Cô ——"

"Tiêu Vũ Huyên, tôi không thù không oán với cô, thật không hiểu tại sao cô cứ gây chuyện với tôi hoài vậy? Nếu nói vì Điền Vĩ, vậy cô cứ yên tâm tôi không giành người đàn ông này với cô đâu, bất quá thấy cô thân mật với Lâm Trường Thịnh như vậy, tôi nghĩ chắc không phải vì Điền Vĩ rồi?"

"Vì tôi thấy cô chướng mắt đó?"

"Vậy thì càng tốt, sau khi rời khỏi, cô cứ nhắm mắt làm ngơ xem như chúng ta không quen nhau, như thế sẽ có lợi cho tôi và cô hơn." Đinh Tiểu Nhiên thu dọn đồ đạc xong, ôm đồ của mình rời đi.

"Cô quay lại cho tôi." Tiêu Vũ Huyên không cho, chính vì ghét bộ dạng ung dung này của Đinh Tiểu Nhiên, liền nắm lấy cổ áo của cô, kéo cô lại.

"A ——" Đinh Tiểu Nhiên mất đi trọng tâm liền ngã xuống ghế ngồi của mình, cổ áo bị kéo ra, 'lộ' ra những vết hôn lớn nhỏ đủ kiểu ở trên ngực, cô hoảng sợ lấy tay kéo cổ áo che ngực mình lại.

Mặc dù cô dùng tốc độ nhanh nhất kéo cổ áo về, nhưng vẫn bị Tiêu Vũ Huyên thấy được vết hôn trên người, lập tức lên giọng dạy đời giễu cợt cô, "Ồ, thường ngày giả bộ ngây thơ, không ngờ bản chất thực lại khác thế, vết hôn còn đỏ vậy chắc là của tối hôm qua rồi?"

"Vậy thì sao, chuyện của tôi cô xía vào làm gì?" Vừa bắt đầu Đinh Tiểu Nhiên còn chút xấu hổ căng thẳng, nhưng rất nhanh dũng cảm đối mặt không thèm để ý ánh mắt người khác, càng không quan tâm lời khiêu khích của Tiêu Vũ Huyên, tiếp tục đứng dậy đi ra cửa.

Tiêu Vũ Huyên không để cô đi, lớn tiếng ra lệnh cô trở lại, "Đinh Tiểu Nhiên, cô trở lại cho tôi, có nghe thấy không, cô mau trở lại cho tôi."

Bất kể Tiêu Vũ Huyên kêu la thế nào, Đinh Tiểu Nhiên nhất quyết không nghe, đi đến cửa mới dừng lại, đưa lưng về phía cô ta, nghiêm túc nói: "Tiêu Vũ Huyên, tôi khuyên cô một câu, đừng xía nhiều vào chuyện người khác, bằng không cô sẽ phải trả giá rất đắc đó?"

Đinh Tiểu Nhiên nói xong, lập tức bước đi, đối với nơi này đã không còn bất kỳ lưu luyến.

"Đinh Tiểu Nhiên, cô cho rằng tôi không có cách nào trừng trị được cô sao? Cô chống mắt chờ xem, sẽ có một ngày tôi bắt cô phải quỳ xuống chân tôi mà khóc lóc van xin." Tiêu Vũ Huyên thật sự giận đến mức không để ý đến hình tượng, đứng tại chỗ gào thét chửi rủa y như các bà bán cá ngoài chợ, thấy người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn cô liền chỉ trích: "Nhìn cái gì hả, có gì vui đâu mà nhìn, còn không mau đi làm việc?"

Bị mắng thế, không ai dám nhìn nữa cuống quýt vùi đầu vào công việc, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, tránh lại bị mắng.

Sau khi Tiêu Vũ Huyên mắng xong, trong lòng vẫn còn tức, dùng chân đạp đổ ghế Đinh Tiểu Nhiên để trút giận, trong lòng âm thầm thề. Đinh Tiểu Nhiên cho dù cô rời khỏi công ty, tôi cũng sẽ làm cho cô không có ngày sống yên lành đâu.

Đinh Tiểu Nhiên biết Tiêu Vũ Huyên nhất định rất giận, nhưng cô không có tâm trạng để lo chuyện này cứ mặc kệ cô ta, mang theo đồ đạc của mình vui vẻ bước ra khỏi công ty, đứng ngoài cửa lớn, hít một hơi thật sâu, cảm giác thật thoải mái, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Vậy mà đúng lúc này Điền Vĩ lại đến công ty làm việc, bắt gặp Đinh Tiểu Nhiên đứng ngoài cửa, thấy cô ôm đồ đạc trong tay không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì, đi lại, dò hỏi: "Tiểu Nhiên, em muốn nghỉ việc sao?"

"Anh Điền, phiền anh sau này gọi tôi là cô Đinh?" Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy Điền Vĩ, rất tự nhiên nói chuyện với hắn không có bất kỳ phản ứng khác thường, chẳng qua giọng điệu rất xa lạ.

Giọng điệu xa lạ làm cho tâm trạng Điền Vĩ càng thêm bất an, biết mình đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng dù vậy anh vẫn hy vọng có thể quay lại với cô, cho nên cố gắng cầu xin cô, "Tiểu Nhiên, đừng làm vậy có được không?"

"Anh Điền, xin anh vui lòng gọi tôi là cô Đinh?"

"Em cần gì phải khiến quan hệ chúng ta trở nên xa lạ như thế chứ?".

"Không phải cần hay không, mà là nhất định phải làm, tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào với anh, xin anh hãy gọi tôi bằng tôn danh của mình?"

"Tiểu Nhiên, chỉ cần em đồng ý cho anh thêm một cơ hội, em muốn anh làm gì anh cũng làm?" Điền Vĩ không gọi Đinh Tiểu Nhiên là cô Đinh mà gọi bằng tên, bởi vì hắn biết, nếu hắn gọi cô là cô Đinh có nghĩa hai người bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt.

Đinh Tiểu Nhiên hờ hững đáp: "Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai, không cần anh làm gì nữa, chỉ cần đừng tới quấy rầy tôi là được."

"Em gạt anh, rõ ràng em không có bạn trai, chẳng qua em chỉ đóng kịch với Dư Tử Cường thôi, anh không tin?"

"Nếu như lừa dối có thể làm anh tỉnh ngộ ra một chút, tôi cũng mặc?"

"Em nói dối chẳng qua muốn chia tay anh, Dư Tử Cường không thể nào là bạn trai của em?"

"Tại sao không thể?"

"Trước không nói thân phận hai người cách nhau quá xa, chỉ cần nói về tuổi của hắn ta thôi em cũng đã không chấp nhận nổi rồi, không phải sao?" Điền Vĩ rất tự tin, nói.

"Cho nên ——" Đinh Tiểu Nhiên cười lạnh nói.

"Cho nên hai người không thể nào là bồ bịch."

"Thân phận Phong Khải Trạch và Thiên Ngưng cũng cách nhau rất xa, không phải bọn họ cũng sống chung sao? Về chuyện tuổi tác, anh đâu phải là tôi sao biết tôi không đồng ý?"

"Em——"

"Anh Điền, nếu anh không có việc gì nữa, tôi đi trước nhá?"

"Tiểu Nhiên ——" dưới tình thế cấp bách, Điền Vĩ vội nắm lấy cánh tay Đinh Tiểu Nhiên, không để cô đi, nói chính xác hắn không muốn buông tay cô ra.

Hắn biết mình không thể nào ở cùng Tiêu Vũ Huyên được nữa, hôm nay chỉ có thể cố kéo lấy Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên dùng sức hất tay hắn ra, nói: "Anh buông tôi ra."

"Không buông. Anh đã buông tay một lần, không muốn buông thêm lần nữa. Tiểu Nhiên, chúng ta bắt đầu lại có được không, chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội, anh lập tức chia tay Tiêu Vũ Huyên, lập tức rời khỏi nơi này."

"Anh vì không chiếm được Tiêu Vũ Huyên, cho nên mới bắt đầu lại với tôi, mới muốn rời khỏi nơi này. Điền Vĩ, anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba dễ bị gạt đến thế sao? Buông ra ——" Đinh Tiểu Nhiên cố dùng sức rút tay mình về, không muốn Điền Vĩ chạm vào. lqd-ann

Bị tên đàn ông ghê tởm này chạm vào, làm cô rất khó chịu.

Điền Vĩ hốt hoảng khi bị nói trúng tim đen, nhất thời không biết nói sao, tay không giữ chặt Tiểu Nhiên cứ như vậy để cô rời đi.

"Sau này đừng bám theo tôi nữa, bằng không tôi sẽ kiện anh 'tội' quấy rối." Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rút tay về, dùng ngón trỏ chỉ vào Điền Vĩ, nghiêm túc cảnh cáo hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi không muốn nói nhảm nữa.

Điền Vĩ đứng im tại chỗ, ưu thương nhìn theo bóng lưng Đinh Tiểu Nhiên rời đi, trong mắt hiện đầy căm hận cùng không cam tâm, hai tay nắm chặt thành đấm, cắn chặt hàm răng đè nén cơn giận, tiếp tục đi vào công ty.

Nếu như hắn có gia thế bối cảnh, hắn tuyệt đối không phải luồn cúi cầu xin trước đám phụ nữ này, một ngày nào đó hắn sẽ đứng trên cao, giẫm đạp đám phụ nữ này dưới bàn chân.

Điền Vĩ mang theo tâm trạng giận dữ đi vào phòng làm việc của mình, ai ngờ vừa mở cửa liền thấy Tiêu Vũ Huyên ngồi trên ghế làm việc của hắn, dù không vui cũng phải giả vờ 'ép' mình bình tĩnh, hòa nhã nói: "Thì ra là em, tới tìm anh có chuyện gì không?"

Tiêu Vũ Huyên cười quỷ mị, sau đó đứng dậy, ném hộp nhỏ trên bàn vào dưới chân Điền Vĩ, miệt thị nói: "Tôi không còn cần anh nữa, anh có thể cút đi được rồi đó?"

"Này ——" Điền Vĩ nhìn đồ đạc của mình rơi đầy trên đất, mày nhíu chặt không vui nhưng vẫn nỗ lực nhẫn nhịn, ôn hòa hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì em lại muốn đuổi anh đi? Em kêu anh không được lại gần Đinh Tiểu Nhiên, anh đã nghe theo em mấy ngày nay không có đi tìm cô ta."

"Lý do rất đơn giản, Đinh Tiểu Nhiên đi rồi, anh đã không còn giá trị để tôi lợi dụng. Vả lại tôi sắp đính hôn, tôi không thể để những chuyện cũ lúc trước ảnh hưởng đến hôn nhân của tôi. Cầm lấy đồ đạc của anh rồi lập tức cút ngay cho tôi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."

"Em muốn đính hôn, với ai?"

"Đương nhiên là một chàng trai tài giỏi hơn anh gấp mười lần rồi. Mau biến đi, không đi tôi gọi bảo vệ vào đó."

"Em—— được, anh đi, một ngày nào đó em nhất định sẽ hối hận, hừ." Điền Vĩ giận đến nghiến răng, vừa rồi bị Đinh Tiểu Nhiên cự tuyệt, giờ lại bị Tiêu Vũ Huyên xua đuổi, dù hắn nhẫn nại đến mấy, cũng đã đến cực hạn, tức tối rời đi.

Hai ả đàn bàn chết tiệc, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai cô đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio