Cả người Đinh Tiểu Nhiên dính đầy dầu mỡ, đi một mình trên đường, làm thu hút tất cả ánh mắt mọi người chung quanh. Sau khi ngồi vào xe buýt, liền bị những người chung quanh xa lánh.
Lần đầu tiên cô hiểu cảm giác mất hết mặt mũi muốn đào cái hố chui vào là thế nào. Thế nhưng, cảm xúc này không phải từ chuyện quần áo bị dính bẩn, mà xuất phát từ ánh mắt miệt thị của Chung Mẫn Liên, ánh mắt đó làm cô không thể quên.
"Kỳ lạ, mình đã không định dính dáng gì tên Dư Tử Cường, vậy sao mình phải để ý ánh mắt mẹ hắn chứ. Bỏ đi."
Đinh Tiểu Nhiên cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, không để mình phiền não vì chuyện vừa rồi, cả buổi chiều cô không quay về văn phòng mà đi thẳng một mạch về nhà để thay đồ, sau đó sẽ ngủ một giấc, những chuyện còn lại cứ để ngày mai tính.
Từ sau chuyện xảy ra ở quán ăn, Tiêu Vũ Huyên luôn ôm hận trong lòng, dự định về lại công ty sẽ tìm cách trả thù Đinh Tiểu Nhiên, nếu không phải vào phút cuối Điền Vĩ ra tay đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên, thì ngay cả hắn cô cũng sẽ không bỏ qua.
Điền Vĩ đi theo Tiêu Vũ Huyên đến shop quần áo gần đây, để cô đổi bộ đồ mới, trong lòng bất an, khi nghĩ đến cảnh mình đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên, cảm giác lòng bàn tay đến bây giờ vẫn còn nóng nóng, tại sao lại như vậy?
"Anh đang nghĩ gì đó?" Tiêu Vũ Huyên mặc một bộ đồ mới bước ra khỏi phòng thay quần đồ, sau khi bước ra lại không thấy Điền Vĩ khen cô đẹp, mà cứ ngẩn người, cảm thấy rất khó chịu.
"Không có, không có nghĩ gì hết." Điền Vĩ hồi thần lại, lắp bắp trả lời, nét mặt hơi ngượng, vừa nhìn là biết đang nói láo.
"Không có mới là lạ, mặt anh đã nói rõ ra rồi, có phải anh đang nghĩ tới Đinh Tiểu Nhiên?"
"Không thể nào, dù có ngốc đến mấy, anh cũng không bao giờ nghĩ tới cô ta."
"Có thật không?"
"Thật."
Tiêu Vũ Huyên cười miệt thị, cảnh cáo nói: "Sau chuyện xảy ra ở quán ăn, nếu anh không đẩy ngã Đinh Tiểu Nhiên thì tôi đã khai đao với anh rồi. Điền Vĩ, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu chuyện này tái diễn lần nữa mà anh dám do dự không ra tay giúp tôi, thì chớ trách tôi vô tình."
Điền Vĩ nghĩ tới không còn giữ được cái ghế phó giám đốc, lập tức đồng ý, không dám nhiều lời,"Vũ Huyên, em yên tâm, nếu như lần sau Đinh Tiểu Nhiên còn ra tay với em, anh nhất định sẽ cản cô ta lại không để cô ta tổn thương tới em."
"Hi vọng anh nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói, nếu như anh dám tái phạm, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nào nữa đâu. Đi." Sau khi nói xong, Tiêu Vũ Huyên hống hách đi ra ngoài.
Điền Vĩ ngay lập tức đuổi theo y như một người hầu, vừa đi vừa hỏi: "Giờ em muốn đi đâu?"
"Anh không thấy mình hỏi dư thừa quá sao, dĩ nhiên bây giờ phải về lại công ty tìm Đinh Tiểu Nhiên tính sổ, tôi không cho cô ta một trận, thì khó trút được cơn giận."
"Vũ Huyên, chuyện xảy ra ở quán ăn có quá nhiều người chứng kiến, nếu như em bây giờ quay về lại tìm Đinh Tiểu Nhiên trả thù, người khác sẽ nói em lấy công báo tư thù, làm như thế sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em."
"Nói đã chưa, tôi đây không quan tâm, nếu như không chửi cô ta một trận, người khác còn tưởng Tiêu Vũ Huyên này là người dễ bị ức hiếp? Điền Vĩ, nếu anh còn dám nhiều lời, tôi sẽ nghĩ anh đang đứng về phía Đinh Tiểu Nhiên, kết quả thế nào, anh phải biết chứ?"
". . . . . ." Điền Vĩ không dám nói thêm, ngoan ngoãn đi cạnh Tiêu Vũ Huyên, thay vì nói hắn là bạn trai cô, chẳng bằng nói là người hầu của cô, một chút tôn nghiêm ở bên cô hắn cũng không có, thì sao có thể nói làm bạn trai chứ?
Tôn nghiêm so với sự nghiệp thì sự nghiệp vẫn quan trọng nhất, vì thế hắn chấp nhận bỏ cả tôn nghiêm.
Mặc dù Tiêu Vũ Huyên không nhìn Điền Vĩ, nhưng lại âm thầm quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn không nói, trong lòng càng thêm xem thường, nói trắng ra hắn chỉ là món đồ chơi của cô, chờ chơi chán rồi đương nhiên sẽ đem vứt.
Hiện bây giờ điều cô muốn làm nhất chính là quay về tìm Đnh Tiểu Nhiên tính sổ, nhưng sau khi về tới công ty mới biết Đinh Tiểu Nhiên không có trở lại văn phòng, điều này càng làm cô nổi giận lôi đình, ra lệnh cho quản lý Mã lập tức gọi Đinh Tiểu Nhiên vào.
Bởi vì lệnh của cấp trên, quản lý Mã không thể làm gì khác đi gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên, kêu cô quay về.
Đinh Tiểu Nhiên vừa mới về đến nhà, bước vào cửa liền điện thoại quản lý Mã gọi tới, mặc kệ đối phương dùng lời lẽ nghiêm khắc thế nào, cô cũng bình thản trả lời, "Quản lý Mã, chiều nay tôi sẽ không đi làm, ông muốn viết tôi trốn việc cũng được, tùy ông viết sao viết?"
Nói xong, không đợi đối phương phản bác, cô đã cúp điện thoại.
Mẹ Đinh đang dọn dẹp trong nhà, thấy con gái mình dính đầy dầu mỡ, vừa kinh ngạc vừa đau lòng hỏi: "Tiểu Nhiên, sao con lại ra thế này, bộ đánh nhau với ai sao, có bị thương không?"
"Mẹ đừng lo, con không sao đâu, con vào phòng thay đồ." Đinh Tiểu Nhiên không giải thích nhiều, đi thẳng vào phòng của mình.
Mẹ Đinh lại không chịu bỏ qua, đi theo cô vào phòng, tiếp tục hỏi: "Nói cho mẹ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ đó đến nay mẹ chưa từng thấy con bị thế này?".
"Con đánh nhau với Tiêu Vũ Huyên, chỉ thế thôi." Đinh Tiểu Nhiên vừa thay quần áo vừa trả lời, giọng điệu ôn hòa y như không có chuyện gì lớn.
"Không phải Tiêu Vũ Huyên là bạn gái Điền Vĩ sao, sao con lại đánh nhau với cô ta chứ, chẳng lẽ vì Điền Vĩ?"
"Mẹ, sao mẹ lại xem thường con gái mẹ như thế, loại người như Điền Vĩ đáng để con đánh nhau sao?"
"Nếu không phải vì Điền Vĩ, sao con lại đánh nhau với Tiêu Vũ Huyên?"
"Bây giờ Tiêu Vũ Huyên chính là giám đốc mới của công ty con, cô ta cứ tìm cách gây chuyện với con, còn ở quán ăn sỉ nhục con, mẹ nói đi làm sao con có thể nuốt trôi chuyện này chứ? Con biết công việc này sẽ không thể bền, cho nên dứt khoát ra tay dạy cô ta một bài học, sau này đừng có hóng hách, nghĩ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể ức hiếp người khác sao, hừm. Còn tên Điền Vĩ đó lại trở thành phó giám đốc, cả hai người họ đều có ý nhằm vào con, thật là đáng ghét." Vừa nói Tiêu Vũ Huyên và Điền Vĩ, Đinh Tiểu Nhiên liền tức giận, cầm gối nằm trên giường lên, dùng sức cào cấu, y như cái gối là Tiêu Vũ Huyên.
Mẹ Đinh đoạt lại cái gối, không cho cô trút giận vào nó, "Đây là gối nằm, không phải Tiêu Vũ Huyên, muốn trút giận thì tìm đúng đối tượng. Tiểu Nhiên, mẹ không muốn con dính dáng gì đến Điền Vĩ, tên này không phải nơi để con nương tựa, sau này tránh xa hắn ra. Giờ hai người đó đều là cấp trên, mẹ thấy con nên nghỉ việc đi tìm cho mình một công việc mới, tránh để bọn họ trút giận vào mình."
"Dĩ nhiên con sẽ nghỉ việc, nhưng không phải bây giờ, con sẽ dùng hết sức ứng phó để Tiêu Vũ Huyên là người bị sỉ nhục, sau đó mới xin nghỉ việc, vậy mới không chịu lỗ."
"Tiêu Vũ Huyên là người có tiền có thế , không phải người dễ chọc, chúng ta chỉ là những người dân bình thường không nên dây dưa vào, tránh bị thiệt thòi. Tiểu Nhiên, con hãy nghe mẹ nói, ngày mai xin nghỉ việc đi, cách hai người họ càng xa càng tốt."
"Mẹ, mẹ hãy an tâm, nếu như con thật sự không thể đối phó nổi với Tiêu Vũ Huyên,con sẽ đi tìm Thiên Ngưng, đừng quên bây giờ thân phận Thiên Ngưng đã không còn như trước, ha ha?"
Mẹ Đinh ngồi lên trên giường kéo tay Đinh Tiểu Nhiên, nhỏ nhẹ khuyên cô, "Tiểu Nhiên, mặc dù con với Thiên Ngưng là bạn bè, nhưng không thể đẩy hết mọi chuyện cho người ta, có biết không? Mọi việc phải biết dựa vào chính mình, dùng thực lực của mình mà cân nhắc, cần nghĩ kỹ cái gì nên làm và cái gì không nên làm, con cần cân nhắc cho kỹ."
"Mẹ, mẹ lại lải nhải nữa rồi, từ nhỏ đến lớn con luôn nghe theo lời mẹ dạy, trước khi làm gì phải liệu trước sức mình,nên mẹ không cần nhắc con cũng biết mình cần phải làm gì." Đinh Tiểu Nhiên che lỗ tai đáng thương của mình, giả vờ đã chán nghe những lời càm ràm của mẹ, thế nhưng trên mặt vẫn không giấu nụ cười hạnh phúc.
Mặc dù mẹ hay lải nhải, nhưng mỗi lần nghe lại thấy rất vui.
"Mẹ chỉ có mình con, nói nhiều thế chỉ vì mong con được an toàn khỏe mạnh. Chuyện này tạm thời chúng ta không đề cập tới, giờ nói sang hôn nhân đại sự của con, còn hai tháng nữa là con đã tuổi, mẹ đang lo cho con đó?"
"Mẹ, chuyện này không nên nóng vội, nếu cứ nôn nóng sẽ chỉ toàn gặp mấy tên sở khanh, cho nên mọi chuyện cứ để từ từ đi."
"Không cần lo sao?"
"Đúng đó mẹ."
"Không thể nào, con gần rồi, mẹ mà không lo e là đến tuổi cũng chưa có ai chịu cưới con, cho nên ——"
"Cho nên thế nào?"
"Cho nên mẹ đã quyết định an bày cho con một buổi đi xem mắt, hơn nữa mẹ cũng đã chọn xong người cho con gặp, chính là con trai của bạn mẹ, cậu ta làm bác sĩ, vóc dáng không tệ, điều kiện cũng khá tốt, con ——"
Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe đến xem mắt, cả khuôn mặt liền rầu rĩ, không muốn nhắc đến đề tài này, vội vàng lơ đi, "Mẹ, hôm nay con rất mệt con muốn ngủ một giấc, chuyện này hôm khác hãy bàn."
Mẹ Đinh lại không chịu, không ngừng nhắc về chuyện này, "Cậu ta tên là Lâm Trường Thịnh, thứ bảy ngày mốt là cậu ta tròn tuổi, cho nên mẹ đã bàn với cậu ta, ngày mốt cho cả hai gặp mặt, con nhớ đó?"
"Cái gì, ngày mốt gặp mặt, sao lại nhanh thế mẹ. Me ơi, mẹ đừng có để ý đến chuyện này nữa có được không?"
"Chẳng qua chỉ kêu con đi gặp mặt người ta, có kêu con lên núi đao xuống chảo dầu đâu mà con sợ? Con luôn là người trời không sợ, đất không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ gặp người khác?"
"Ý con không phải vậy, mà là, mà là ——"
"Tiểu Nhiên, coi như mẹ xin con, con đi gặp người ta một lần có được không, nói không chừng sau khi gặp cậu ta con sẽ thích thì sao? Nếu như không thích mẹ sẽ không ép con nữa, thế nào?"
"Mẹ ——"
"Mẹ xin con hãy đồng ý với mẹ đi, mẹ đã lỡ hẹn người ta rồi, nếu như con không đi, mẹ biết ăn nói sao với người ta đây?"
Mẹ cô đã nài nỉ thế, bất đắc dĩ Đinh Tiểu Nhiên đành phải đồng ý, "Được rồi, con sẽ đi gặp cái người Lâm Trường Thịnh”.
"Cứ định vậy đi, con nghỉ ngơi, mẹ đi dọn dẹp nhà, ha ha." Mẹ Đinh có được đáp án mình muốn,vui vẻ ra khỏi phòng, tiếp tục làm công việc của mình.
Đinh Tiểu Nhiên rầu rĩ ngồi trên giường, lúc này đã không còn buồn ngủ, mà lo nghĩ xem cần làm gì khi gặp người đàn ông xa lạ kia.
Ông trời ơi, không ngờ cô lại rơi vào tình cảnh phải đi xem mắt, thật thê thảm.