Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Lâm Tố nói xong, hầu kết Đào Mục Chi khẽ động, ánh mắt hắn thoáng dịu dàng, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng Lâm Tố, nói: "Không đâu, sao có thể chứ."
Hắn nói xong, vòng tay ôm Lâm Tố trong lòng siết chặt hơn.
Sau đó, hắn hơi nghiêng người, để Lâm Tố thấy được cô gái đứng trong phòng khám, Đào Mục Chi giới thiệu với Lâm Tố: "Đây là Dương Hi, Dương tiểu thư."
Dương Hi đang quan sát tình huống trước mắt nghe hắn giới thiệu mình thì thoáng hồi thần, nhìn về phía Lâm Tố, cười lên tiếng.
"Xin chào."
Đào Mục Chi lại nói: "Đây là Lâm Tố."
Lâm Tố: "..."
Sao cô ta có "Dương tiểu thư" mà tôi không có "Lâm tiểu thư"?
Dương Hi cũng đã chú ý đến điểm này, nhưng lại có lối suy nghĩ khác.
Nếu một người giới thiệu người khác, giới thiệu càng đơn giản, có nghĩa là quan hệ giữa hai người càng thân mật.
Dương Hi đưa mắt nhìn hai người, khẽ mỉm cười.
Nhớ lại lần trước ông ngoại về đại học X, trong buổi tiệc ông vốn định tác hợp cho cô ấy và Đào Mục Chi.
Buổi tiệc kết thúc, còn nhờ Đào Mục Chi đưa cô ấy về bệnh viện.
Khi đó Đào Mục Chi nói ở nhà có người đang đợi mình nên đã từ chối.
Có lẽ người đợi hắn kia chính là Lâm Tố.
Mà Lâm Tố quả thật đáng để Đào Mục Chi vội quay về.
Dương Hi sống từng ấy năm cũng chưa bao giờ gặp được cô gái nào xinh đẹp như cô, xứng với một câu xinh đẹp động lòng người.
Cũng khó trách một Đào Mục Chi thanh lãnh cấm dục, cảm giác như không thuộc về khói lửa nhân gian lại bị cô chinh phục.
Hai người chỉ cần đứng một chỗ như thế thôi đã là một khung cảnh đẹp mắt rồi.
Thậm chí Dương Hi còn có cảm giác mình đang làm bóng đèn chen giữa người ta.
Màn chào hỏi kết thúc, cô ấy quay đầu sang nói với Đào Mục Chi: "Nếu không còn việc gì nữa thì em đi trước đây ạ.
Hôm nay cám ơn anh nhiều."
"Không cần khách sáo." Đào Mục Chi đáp, "Cũng cám ơn em."
Dương Hi khẽ mỉm cười, sau đó nói với Lâm Tố đứng cạnh Đào Mục Chi: "Lâm tiểu thư, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Dương Hi rất nhanh rời khỏi phòng khám, để lại hai người Đào Mục Chi và Lâm Tố.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, xoa nhẹ đầu cô hai cái rồi nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà."
-
Lâm Tố cùng Đào Mục Chi sóng vai rời khỏi phòng khám.
Lâm Tố cảm thấy có lẽ mình đã hiểu nhầm quan hệ giữa Đào Mục Chi và Dương Hi.
Vừa nãy ở cửa phòng khám, thấy phương thức giao lưu giữa Đào Mục Chi và Dương Hi, cảm thấy được nó là một sự tương tác hết sức bình thường, tuy không quá xa cách như giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, nhưng cũng không giống như quan hệ bạn trai bạn gái hoặc là đối tượng có quan hệ mập mờ, thậm chí còn không thể tính là bạn bè.
Giữa hai người vẫn cực kỳ khách khí.
Nhắc đến cái này, Lâm Tố lại nhớ ra Đào Mục Chi vừa nói "cám ơn" với Dương Hi.
Nếu như Dương Hi đến phòng khám của Đào Mục Chi để xem bệnh, thì Đào Mục Chi việc gì phải nói cám ơn với Dương Hi? Hơn nữa gần ba tiếng hai người họ cùng nhau ở trong phòng khám của Đào Mục Chi rốt cuộc là làm cái gì?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố quay đầu nhìn sang Đào Mục Chi đang lái xe.
Hai người đều lái xe của mình đến bệnh viện, nhưng lúc về lại ngồi cùng một xe, hiện tại cô đang ngồi xe của Đào Mục Chi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Đào Mục Chi nhìn sang cô một cái.
"Làm sao thế?" Đào Mục Chi hỏi.
"Cô gái đó đến tìm anh làm gì?" Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi: "..."
"Cô gái đó" trong miệng Lâm Tố chính là chỉ Dương Hi, hỏi xong, Lâm Tố dán mắt vào Đào Mục Chi, chờ hắn trả lời.
Mà sau khi Lâm Tố hỏi ra câu này, ánh mắt Đào Mục Chi rõ ràng đã khẽ động.
Trong xe im lặng hai giây, con ngươi của Đào Mục Chi hơi thu lại, đáp: "Cô ấy có chút vấn đề tâm lý muốn nhờ tôi tư vấn."
"Tư vấn ba tiếng đồng hồ?" Lâm Tố hỏi.
Lời này vừa dứt, tầm mắt của Đào Mục Chi chuyển sang, dừng trên mặt cô.
Bị ánh mắt của hắn chiếu đến, Lâm Tố hơi chột dạ, nói: "...!Lúc đi qua quầy lễ tân nghe mấy người y tá nói."
Đào Mục Chi nghe cô giải thích, cũng không giấu.
"Tôi cũng có vài vấn đề muốn nhờ cô ấy tư vấn."
Lâm Tố: "..."
"Anh là bác sĩ tâm lý mà lại đi nhờ người ta tư vấn?" Lâm Tố không thể hiểu nổi.
"Cô ấy cũng là bác sĩ." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Nên hắn mới nói cám ơn là vì vậy.
Một điểm đáng ngờ trong lòng đã tìm được đáp án.
Lâm Tố chuyển ánh mắt về phía trước, nhớ lại dáng vẻ của Dương Hi, nói: "Hóa ra cũng là bác sĩ à, sao tôi chưa gặp ở bệnh viện bao giờ nhỉ?"
Lâm Tố cũng tính là khách quen của bệnh viện, ngoại trừ Uông Giai Hoa và Đào Mục Chi, cô cũng đã gặp được không ít những bác sĩ khác trong bệnh viện này, gần như là quen biết hết rồi.
Nói đến đây, Lâm Tố nghĩ gì đó, lại nói: "Không đúng nha, mấy người y tá cũng không biết cô gái đó!"
Nếu Dương Hi cũng là bác sĩ thì mấy người y tá chắc chắn sẽ biết, vậy thì sẽ không có chuyện bọn họ ngồi tán gẫu về cô ấy ở quầy lễ tân, còn cho rằng Dương Hi là bạn gái của Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi nói: "Cô ấy không phải bác sĩ của bệnh viện này."
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi một cái, đáp: "Ồ."
"Ồ" một tiếng xong, im lặng hai giây, cô lại hỏi.
"Là bệnh viện nào thế?"
Đào Mục Chi: "..."
Dáng vẻ của Lâm Tố giống như sẽ đào bới đến tận cùng gốc rễ, Đào Mục Chi đặt hai tay trên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt bình tĩnh không có gì đặc biệt.
Hắn không trả lời Lâm Tố nữa, mà hỏi cô: "Buổi chẩn liệu hôm nay thế nào?"
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, mí mắt giật giật.
Đào Mục Chi bỏ qua câu hỏi của cô.
Đào Mục Chi rất hiếm khi bỏ qua câu hỏi của cô, trừ phi là vì hắn không muốn trả lời.
Mà hắn không muốn trả lời, chứng tỏ là trong chuyện này có vấn đề.
Cô không biết vì sao Đào Mục Chi phải giấu chuyện Dương Hi ở bệnh viện nào, đương nhiên lần bỏ qua này của hắn sẽ không có gì thay đổi trong quan hệ của hắn và Dương Hi, cũng sẽ không có sự thay đổi nào giữa quan hệ của cô và Đào Mục Chi.
Nhưng tại thời khắc này, trái tim của Lâm Tố vẫn như bị một bàn tay nào đó bóp một cái.
Cô thu lại ánh mắt dừng trên người Đào Mục Chi, nói một câu.
"Chẳng thế nào cả."
Đào Mục Chi nhìn cô một cái.
"Chẳng thế nào?" Đào Mục Chi lặp lại câu trả lời của cô, hỏi: "Tuần sau vẫn phải đi tiếp sao?"
"Ừm."
Nghe được câu trả lời của Lâm Tố, ánh sáng trong mắt Đào Mục Chi hơi tối đi, hắn thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục lái xe, nói: "Vậy tuần sau tiếp tục."
-
Lâm Tố không nói với Đào Mục Chi chuyện mình đã khỏi bệnh.
Vốn sau khi biết mình hiểu nhầm quan hệ giữa Đào Mục Chi và Dương Hi, ngồi vào xe, Lâm Tố đã định nói chuyện này với Đào Mục Chi.
Nhưng lại cứ phải vào ngay trước lúc đó, hai người họ nói đến công việc của Dương Hi.
Đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, căn bản sẽ không thế trở thành rào cản với cô.
Nhưng lại chỉ là một chuyện hết sức bình thường như thế, Lâm Tố không hiểu sao lại cứ để nó trong lòng.
Chuyện này có lẽ không phải vì Dương Hi, hay là vấn đề Dương Hi cụ thể làm việc ở bệnh viện nào, mà vấn đề là Đào Mục Chi không nói cho cô biết.
Hắn rõ ràng đang giấu cô chuyện gì đó.
Hai người cùng chung sống, nếu như đối phương đang giấu diếm chuyện gì, vậy thì dù hai người có dính lại một chỗ, thì ở giữa vẫn sẽ sinh ra một lớp chắn vô hình, không thể chân chính cảm nhận được đối phương, càng không có loại cảm giác chân thực khiến người ta có thể tin tưởng.
Trong tình huống đó, Lâm Tố không nói với Đào Mục Chi chuyện bản thân khỏi bệnh.
Hai người cùng lái xe về nhà, như ngày thường đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà.
Trong lúc Đào Mục Chi nấu cơm, Lâm Tố sẽ nằm trên ghế sô pha ngắm độc đinh.
Chờ bữa tối đã sẵn sàng, Đào Mục Chi gọi ăn cơm, Lâm Tố sẽ từ ghế sô pha đứng dậy, cùng hắn ăn tối.
Ăn tối xong, Lâm Tố lại nằm về ghế sô pha ngắm độc đinh, ngắm không lâu, Lâm Tố nói mình mệt, sau đó về phòng ngủ.
Đào Mục Chi dĩ nhiên cũng đã nhận ra sự bất thường của Lâm Tố.
Cô vẫn làm như mọi ngày, ăn cơm, ngắm độc đinh, ngủ.
Nhưng lại không giống như mọi ngày, cô trầm mặc im lặng, trên mặt không có ý cười, ngay cả cơm cũng chỉ ăn một bát.
Cô giống như đang dùng sự im lặng để giận dỗi hắn.
Đào Mục Chi biết nguyên do xuất phát từ đâu.
Lâm Tố có tính cách như một đứa trẻ, nếu như cô muốn có cái gì đó, muốn biết chuyện gì đó, không cần biết là nó nhỏ đến mức nào, chuyện muốn biết có bao nhiêu vô nghĩa, nhưng chỉ cần cô muốn có, muốn biết, thì nhất định cô phải biết cho bằng được.
Nếu không cô sẽ tức giận, sẽ dỗi.
Hôm nay ở trên xe, cô hỏi Dương Hi ở bệnh viện nào, đây vốn chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường.
Hắn nói, cô quay đi là sẽ quên.
Nhưng nếu hắn không nói, cô sẽ không vui.
Thế là giận dỗi rồi.
Đào Mục Chi khi đó cũng đã nghĩ có nên nói ra hay không, tuy Lâm Tố có tính khí trẻ con, nhưng dù sao cô cũng là một người trưởng thành, hơn nữa hiện tại cô vẫn còn chưa khỏi bệnh, tâm lý mẫn cảm, nếu như để cho cô biết, chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của cô.
Bởi thế Đào Mục Chi mới bỏ qua câu hỏi đó.
Hắn bỏ qua câu hỏi của cô, cũng vô tình bỏ qua những trở ngại về sau.
Nhưng vẫn tốt.
Nếu đã là con nít thì chuyện gì cũng sẽ không để được trong lòng quá lâu, cô có giận dỗi thì cũng chỉ giận được một tối, ngày mai nhất định sẽ quên.
Nghĩ đến đây, Đào Mục Chi cũng không làm phiền Lâm Tố nữa.
: Hê hê, bác sĩ Đào cứ chờ xem Tố baobei nhà tui sáng mai có hết giận không nhé...