Hôm nay là ngày đầu tiên mẹ đến thành phố A, cũng là ngày đầu tiên vào nhà mới, ba người dĩ nhiên phải ăn một bữa chúc mừng.
Chơi bắn bi với Đào Mục Chi thêm một lát nữa, giết đến khi hắn không còn lại một manh giáp nào thì giờ ăn tối cũng sắp sửa đến. Hôm nay ba người ăn tối ở nhà mới, Lâm Mộ Hoa đi xuống, Đào Mục Chi và Lâm Tố rửa tay, sau đó ba người cùng đi siêu thị.
Đây tuy là ngoại thành nhưng mọi thứ vẫn rất thuận tiện. Bên ngoài tiểu khu có một khu trung tâm thương mại lớn, bên trong cái gì cũng có, có cả siêu thị bán hàng nhập khẩu. Vào đến nơi, Lâm Mộ Hoa chọn đồ, Đào Mục Chi phụ trách xách đồ, Lâm Tố phụ trách thanh toán, phân công rõ ràng, ba người không mất quá nhiều thời gian đã về đến nhà.
Về đến nhà, Đào Mục Chi tự nhiên như đã thành thói quen xách đồ mang vào bếp.
Không lâu sau, Lâm Mộ Hoa cũng đi vào. Đào Mục Chi quay đầu lại, Lâm Mộ Hoa đã mặc xong tạp dề, khẽ mỉm cười với Đào Mục Chi rồi nói: "Để dì đi."
Toàn bộ quá trình đều vô cùng tự nhiên, nhưng Đào Mục Chi nhìn sắc mặt hơi mệt mỏi của bà, nói: "Để con đi ạ."
Hôm nay chuyển nhà, tuy Lâm Mộ Hoa không mang theo bao nhiêu đồ, nhưng dù sao cũng là chuyển nhà, vẫn khá mất sức.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Mộ Hoa đã bước tới lấy túi đồ ăn trong tay hắn, đặt lên bệ rồi lần lượt lấy từng thứ một ra, nói.
"Đến nhà mẹ, làm gì có ai để đứa nhỏ nhà mình phải vào bếp nấu cơm chứ."
Lâm Mộ Hoa tùy ý nói xong, Đào Mục Chi nâng mắt, dừng trên người bà.
Lâm Mộ Hoa đứng trước bệ, thành thạo nhanh nhẹn sắp xếp phân loại đồ ăn. Ánh đèn trong phòng bếp chiếu lên người bà, phát ra ánh sáng mềm mại dịu dàng. Lâm Mộ Hoa như thế, khiến Đào Mục Chi cũng có thể nhìn ra được sự ung dung và thả lỏng mà trước đây không thể thấy trên người bà.
Nhìn Lâm Mộ Hoa bận rộn tay chân một lát, Đào Mục Chi cúi đầu khẽ cười, nói: "Được ạ. Làm phiền dì rồi."
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Mộ Hoa quay sang nhìn hắn một cái, mỉm cười.
Tuy Lâm Mộ Hoa đã muốn tự tay nấu cơm, nhưng Đào Mục Chi vẫn không ra ngoài mà ở lại giúp Lâm Mộ Hoa làm mấy việc lặt vặt. Hai người dù sao cũng không còn là lần đầu tiên cùng nhau nấu cơm, bây giờ phòng bếp còn lớn hơn cả trước đây, mọi thứ đều thuận tiện hơn.
Đào Mục Chi rửa rồi thái đồ ăn, Lâm Mộ Hoa phụ trách nấu, trong bếp chẳng mấy chốc đã bốc lên mùi thơm của thức ăn, âm thanh va chạm của các dụng cụ, khói lửa nghi ngút, vui tai vui mắt.
Mà hai người bận rộn trong bầu không gian đó thì trước sau đều giữ im lặng.
Không biết qua bao lâu sau, Lâm Mộ Hoa đứng cạnh bếp, trong lúc Đào Mục Chi đưa chỗ đồ ăn đã thái xong qua, Lâm Mộ Hoa nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy áy náy, nói với Đào Mục Chi.
"Trước đây dì từng hiểu lầm con, còn bảo tiểu Tố chia tay với con, mong con đừng để trong lòng."
Động tác đưa đồ ăn tới của Đào Mục Chi hơi dừng lại.
Chuyện Lâm Mộ Hoa muốn Lâm Tố chia tay, Lâm Tố chưa bao giờ nhắc đến với hắn. Nhưng Đào Mục Chi biết chuyện này xảy ra từ khi nào, kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh đó, vì hắn muốn Lâm Tố nhìn ra sự khống chế của Lâm Mộ Hoa với tinh thần của cô nên đã gửi một tin nhắn cho Lâm Mộ Hoa.
Nghĩ đến đây, Đào Mục Chi nói: "Lần kia cũng là con không đúng, con đã dựng lên toàn bộ mọi chuyện đó ạ."
"Nhưng con cũng vì tiểu Tố mới làm như vậy." Lâm Mộ Hoa nhìn Đào Mục Chi, mỉm cười, "Những chuyện này dì đều biết."
Đào Mục Chi nhìn lại Lâm Mộ Hoa, cũng khẽ cười.
-
Hai người bắt tay hợp tác, bữa tối rất nhanh đã nấu xong, ba người ngồi quây quần trước bàn ăn.
Hôm nay là ngày đầu tiên mẹ đến thành phố A, Lâm Tố dĩ nhiên phải ở đây làm bạn với mẹ. Thế là, ăn cơm xong, Lâm Tố tiễn Đào Mục Chi đi.
Hai người ra khỏi nhà, cũng không đi xa, đứng ở ngay sân chào tạm biệt.
Lâm Tố đứng trên bậc thang trước sân, Đào Mục Chi đứng dưới bậc thang, hai người đứng đối diện nhau như thế. Lâm Tố nhìn chăm chú Đào Mục Chi ở đối diện, mà hắn cũng nhìn cô, mỉm cười, sau đó giang hai tay.
Hai mắt Lâm Tố sáng lên, cũng giang hai tay, cả cơ thể rơi vào lòng Đào Mục Chi.
Hai cơ thể tiếp xúc, cánh tay siết lại, ai cũng muốn mang đến cho đối phương một cái ôm thật chặt. Lâm Tố vòng tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi, cằm gác lên bả vai hắn, Đào Mục Chi nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai cô.
Lâm Tố bị ngứa, cười khẽ thành tiếng, cũng hôn lại lên tai Đào Mục Chi một cái. Hai người ngay ở sân nhà, lưu luyến không rời.
Kết thúc trao đổi, Đào Mục Chi ổn định lại hơi thở của mình, nói.
"Hôm nay lúc ở trong bếp dì nói từng bảo em chia tay, sao không thấy em nhắc gì với tôi?" Đào Mục Chi ôm Lâm Tố vào lòng, ánh mắt dừng trên sống lưng cô.
Khuôn mặt của Lâm Tố bởi vì nụ hôn lên tai vừa rồi mà đỏ lên, cô gác cằm lên vai Đào Mục Chi, để cho gió đêm thổi vào, lấy lại chút tỉnh táo. Cô nhớ lại tình cảnh khi đó, nói: "Cũng đâu có định chia tay với anh, nhắc đến làm gì?"
"Em không nghe lời mẹ à?" Đào Mục Chi nói.
"Nếu nghe lời mẹ thì phải tuyệt giao với anh luôn đó." Lâm Tố nói.
Khi đó mẹ cũng không chỉ bảo cô chia tay với Đào Mục Chi. Lâm Tố nói xong, hai tay bám trên vai Đào Mục Chi, đứng thẳng người, để có thể đối diện trực tiếp với hắn.
Đào Mục Chi cũng nhìn lại cô, ánh đèn từ trong nhà chỉ có thể hắt ra đây chút ít, có thể nhìn được lờ mờ hình dáng trước mặt, Lâm Tố nhìn khóe mắt cong cong của Đào Mục Chi, giống như đang cười.
Thế là cô lại ôm Đào Mục Chi, lần này so với trước còn dùng sức hơn.
"Là anh cho tôi dũng khí không cần tuyệt giao đấy." Lâm Tố nói.
Lâm Tố từng bị tổn thương trong tình cảm. Một người từng bị tổn thương sẽ càng dễ dàng từ bỏ một tình cảm khác vì sợ tiếp tục bị tổn thương. Nhưng Lâm Tố không từ bỏ Đào Mục Chi. Lại không phải vì bản thân cô dũng cảm đến thế nào, mà là vì Đào Mục Chi đã cho cô gan dạ và sức mạnh.
Hôm nay Lâm Tố thật ngoan. Cô không còn sự căng thẳng của ngày hôm qua, cũng không có kiêu ngạo vô cảm của trước đây, cô đã hoàn toàn mở lòng, cũng sẵn sàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình với hắn.
Đào Mục Chi nghe xong, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.
Hai người cứ thế tiếp tục ôm nhau, trời đêm lấp lánh muôn vàn ánh sao, thời gian tựa như đã ngừng lại.
"Đào Mục Chi." Lâm Tố nằm trong lòng hắn, gọi một tiếng.
"Ừm."
Bên tai có tiếng đáp lại đầy ôn nhu, hơi thở thanh mát quanh quẩn bên tai cô, Lâm Tố nghe giọng nói này, tựa như có thể tưởng tượng ra hầu kết khẽ chuyển động của hắn khi nói chuyện.
Nhịp tim của cô lại chầm chậm tăng tốc.
"Còn một chuyện nữa tôi chưa nói với anh." Lâm Tố ôm hắn nói.
"Chuyện gì?" Đào Mục Chi hỏi.
"Tôi thích anh."
Ánh mắt của Đào Mục Chi khẽ động.
Lời tỏ tình lần này của Lâm Tố, thẳng thắn mà đơn giản, bởi thế mà sau khi cô nói xong, nhịp tim của Đào Mục Chi phải mất hồi lâu mới chầm chậm khởi động. Trong thời gian ngắn ngủi chờ khởi động đó, Lâm Tố như con nai nhỏ chạy trốn, rời khỏi cái ôm của hắn, sau đó chạy ào vào trong nhà.
Xúc cảm ấm áp và mềm mại trong lòng do Lâm Tố mang lại vẫn còn chưa lập tức tan đi, Đào Mục Chi đứng tại chỗ, máu huyết trong cơ thể theo nhịp tim dần tăng tốc của bản thân không ngừng lao đi khắp các mạch máu, khiến cả cơ thể hắn cũng nóng lên.
Lâm Tố bỏ chạy rồi!
Oa! Cô chưa bao giờ tưởng tượng được bản thân sẽ lâm vào tình cảnh quẫn bách như thế này, tỏ tình xong còn chạy trốn. Nhưng mà tình cảnh khi đó, trái tim của Lâm Tố đã không còn nghe theo sai khiến của cô nữa, cô sợ tiếp tục đứng ở lại đó sẽ nghe được câu trả lời của Đào Mục Chi, nghe xong rồi, khéo cô ngất xỉu luôn cũng không biết chừng.
Thế nên cô mới bỏ chạy!
Lâm Tố chạy vào nhà, lại chạy như bay lên phòng của mình ở tầng hai. Mở cửa lách mình vào trong, Lâm Tố như đã rút hết sức lực tựa lưng lên cánh cửa. Cô đứng trong căn phòng tối om không có ánh đèn, màng nhĩ sắp bị tiếng tim đập của chính mình phá thủng.
May là cô bỏ chạy rồi!
Lâm Tố đứng trong bóng tối, nỗ lực ổn định lại nhịp tim và hô hấp của bản thân. Bình ổn xong, cô ngẩng đầu, mới phát hiện vị trí hiện tại của bản thân, Đào Mục Chi nếu đứng dưới sân thì hình như có thể nhìn thấy cô.
Rèm cửa không kéo, ban công lộ thiên lại lớn, Lâm Tố vừa ngẩng đầu, đúng lúc đón lấy tầm mắt của Đào Mục Chi.
Nhịp tim vừa ổn định lại một lần nữa tăng tốc.
Ngây ra mấy giây, Lâm Tố nhanh như cắt xoay người, nhảy phốc lên giường, chôn mặt vào trong chăn.
A! Tỏ tình thôi mà cũng quá hao tâm tổn trí!
Đào Mục Chi vốn đang ôm Lâm Tố trong lòng, nhưng sau khi Lâm Tố tỏ tình, ý thức của hắn nhất thời đình trệ. Chờ đến khi phục hồi tinh thần, phát hiện ra trong lòng đã không còn Lâm Tố đâu.
Cánh tay của Đào Mục Chi còn chưa vì sự biến mất nhanh như gió này của Lâm Tố mà thu về, hắn đưa mắt nhìn lên phía phòng ngủ của Lâm Tố, trong bóng tối, ánh mắt của Lâm Tố cách một khoảng không cũng đưa về phía này, tầm mắt giao nhau mấy giây, nhưng Lâm Tố lại rất nhanh tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhảy lên giường.
Dù không đứng ở ngay bên cạnh cô, nhưng Đào Mục Chi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khung cảnh này, trái tim hắn không khỏi khẽ rung động, thu lại cánh tay đang ôm vào khoảng không.
Phòng của Lâm Tố vẫn không bật đèn, Đào Mục Chi đứng trong sân nhìn thêm một lát, sau đó xoay người rời khỏi.
Lâm Tố úp mặt nằm trên giường, lỗ tai dựng đứng, gần như là ngừng thở để tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không biết bao nhiêu lâu sau, đến khi nhịp tim và hô hấp của cô cũng bình tĩnh lại rồi, từ bên ngoài mới truyền đến tiếng mở cửa xe.
Đào Mục Chi phải đi rồi.
Lâm Tố từ trên giường ngồi dậy.
Tiếng đóng cửa và tiếng khởi động xe bên ngoài vẫn tiếp tục không dừng lại. Rất nhanh sau đó, tiếng xe giống như càng lúc càng xa, theo âm thanh đó, Lâm Tố cũng như càng ngày càng không cảm nhận được tiếng tim đập của mình nữa.
Chờ đến khi cái đuôi của xe cũng không nhìn thấy nữa, Lâm Tố mới ngã nhào về giường.
Cô kéo chăn ôm vào trong lòng, chiếc chăn đã được phơi nắng cả một ngày, thơm tho mềm mại, nhưng ôm vào trong lòng lại không có cảm giác vững chãi như khi ôm Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi mới vừa đi mà cô đã nhớ hắn mất rồi.
-
Lâm Tố nằm trên giường một lát, sau đó đứng dậy đi tắm. Tắm xong, lại thay sang đồ ngủ, Lâm Tố ra ngoài, gõ cửa phòng mẹ.
Lâm Mộ Hoa nghe thấy tiếng gõ cửa, đáp một tiếng: "Vào đi."
Lâm Tố mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Lâm Tố mặc đồ ngủ đứng ở cửa, Lâm Mộ Hoa khẽ cười nói: "Muốn ngủ cùng mẹ hả?"
Lâm Tố cười gật đầu, Lâm Mộ Hoa vỗ vỗ bên cạnh: "Tới đây đi."
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Lâm Tố chạy bước nhỏ đến bên giường, kéo một góc chăn chui tọt vào trong.
Lâm Mộ Hoa cũng đã tắm xong trước khi Lâm Tố sang, sữa tắm của bà là do Lâm Tố chọn, có mùi hương hoa nhài thoang thoảng dịu nhẹ. Tắm xong, thay sang đồ ngủ, bà cũng lên giường sớm, hiện tại đang lật xem một cuốn sách.
Lâm Tố giống như trước đây, vừa lên giường thì nhào vào lòng bà, dụi dụi cái đầu. Lâm Tố nhìn cuốn sách mẹ cầm trên tay, cười hỏi.
"Xem sách ạ."
"Ừm." Lâm Mộ Hoa khẽ đáp, lại nói: "Cuốn sách tranh lúc trước con thích nhất."
Lâm Tố nhìn cuốn sách trên tay mẹ, chuyện từ rất lâu trước đây dần hiện lên trong đầu.
Thật ra không phải lúc nào mẹ cũng bị vây trong sự thù hận, cô là con gái của bà, tình yêu của một người mẹ là bản năng, nên cùng với hận thù vẫn sẽ có xen lẫn cả tình yêu.
Mẹ của trước đây cũng giống như những người mẹ khác, mua quần áo mới cho cô, đưa đón cô đi học, đến tối lại tắm gội cho cô, đọc sách cho cô nghe, còn giúp cô chải tóc...
Những mẩu ký ức dù là vụn vặt nhưng chứa đựng tình yêu này hiện tại trở thành nguyên nhân khiến Lâm Tố quyết định hòa giải với mẹ.
Bây giờ hai mẹ con họ đã gỡ bỏ mọi nút thắt, tương lai sẽ đi theo con đường đầy hoa.
"Mấy câu chuyện trong này con quên hết rồi." Lâm Tố nhìn cuốn sách, nói.
Lâm Mộ Hoa cúi đầu nhìn cô một cái, "Muốn mẹ đọc lại cho con nghe không?"
"Được ạ." Lâm Tố ngẩng đầu nhìn mẹ, cười đáp.
Lâm Mộ Hoa tìm cho mình một tư thế thoải mái, ôm Lâm Tố, sau đó giống như trước đây bắt đầu đọc lên.
Ngày Lâm Tố còn nhỏ, bà đều đọc chúng để dỗ cô ngủ. Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu, tựa một tầng lụa mỏng nhẹ nhàng lướt qua ý thức của cô.
Lâm Tố nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm lấy bà, ngửi mùi hương hoa nhài thoang thoảng khiến người ta an tâm, mí mắt cô dần trĩu xuống, cuối cùng rơi vào giấc ngủ.
Tiếng hô hấp của Lâm Tố trong lòng dần trở nên đều đặn, sách cho trẻ con cũng không có bao nhiêu trang, Lâm Mộ Hoa đọc xong, Lâm Tố cũng đã ngủ.
Dưới ánh đèn, Lâm Tố khi ngủ như một con búp bê xinh đẹp.
Khuôn mặt của Lâm Tố phần lớn đều là giống với bà, số ít thì giống với ba ruột cô. Nhưng chỉ một vài đường nét đó thôi đã đủ che mờ mắt bà, bao phủ lý trí của bà, khiến hận thù trong lòng luôn vượt lên trên tình yêu.
Bà bỏ lỡ thời gian hai mươi năm để yêu cô, nhưng tương lai còn rất nhiều năm nữa, bà sẽ đem toàn bộ thiệt thòi này bù đắp lại cho cô.
Lâm Mộ Hoa dịu dàng ngắm nhìn Lâm Tố, bà đưa tay vén một sợi tóc rơi ra về sau tai cho cô, sau đó, bà đặt cuốn sách sang chiếc bàn bên cạnh, tắt đèn.
Xong xuôi đâu đấy, Lâm Mộ Hoa cẩn thận ôm Lâm Tố nằm xuống.
Động tác của bà rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Tố còn chưa hoàn toàn ngủ sâu vẫn tỉnh lại, một lần nữa ôm chặt mẹ.
Lâm Mộ Hoa cảm nhận được vòng tay siết chặt của cô, vỗ vỗ lên lưng cô.
Dưới cái vỗ về đầy dịu dàng này, Lâm Tố lại chậm rãi rơi vào giấc ngủ say. Trước khi rơi vào giấc ngủ say, Lâm Tố nhắm mắt, hỏi mẹ.
"Mẹ. Mẹ và người đàn ông kia từng kết hôn, mẹ sẽ cảm thấy con không hợp để kết hôn chứ?"
Lâm Mộ Hoa nghe xong, động tác vỗ nhẹ lên lưng cô hơi dừng lại, nhưng rất nhanh, cái vỗ về đó tiếp tục.
"Không đâu. Chuyện kết hôn này không sai, sai là gặp nhầm người." Lâm Mộ Hoa nói.
"Vậy con có thể kết hôn với Đào Mục Chi không?"
"Tất nhiên là được."
Lâm Tố mỉm cười.