Gai Hồng Mềm

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: CP

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!

Buổi chẩn liệu trước đó Lâm Tố đến muộn, Đào Mục Chi bèn sắp xếp buổi tiếp theo vào chiều thứ ba. Bốn giờ chiều, Lâm Tố như đã hứa hẹn, đúng giờ ngoan ngoãn ngồi trong phòng khám.

() Buổi trước là thứ nè, ngày nào cũng gặp nhau thế này mê mê khoái khoái hihi

Khí sắc của Lâm Tố đến hôm nay đã tốt hơn rất nhiều so với buổi gặp đầu tiên, lúc cô đi vào, vừa nhìn thấy Đào Mục Chi lập tức cười tươi rói. Đào Mục Chi dừng trên khuôn mặt cô hai giây, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: "Ngồi đi."

Lâm Tố đưa phiếu đăng ký cho hắn rồi kéo ghế ngồi xuống.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên biểu hiện ra chống đối, đến hôm nay đã có thể chủ động tiếp nhận chẩn liệu, xem như là tiến bộ nhiều lắm rồi. Đào Mục Chi quét mắt qua hồ sơ của cô, nhanh chóng bắt tay vào chẩn liệu.

"Trạng thái gần đây thế nào?" Đào Mục Chi hỏi.

"Ý anh là sau khi tiếp nhận chẩn liệu?" Lâm Tố cười hỏi, gật đầu rồi nói: "Cảm thấy rất tốt nha."

"Cụ thể đi? Những triệu chứng khi trước có giảm không?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố nói: "Không phải cái gì anh cũng biết à?"

Đào Mục Chi liếc cô một cái, Lâm Tố nói: "Tối qua chúng ta mới ăn cơm với nhau xong mà, chắc chắn anh đã thấy tôi ăn rất ngon lành."

Đúng là dáng vẻ của cô khi đó rất mãn nguyện, ngược lại là Đào Mục Chi một miếng cũng không động, ôm cái bụng đói gọi xe về nhà.

Lâm Tố nói xong, tươi cười trên mặt lại càng chói mắt hơn.

Đào Mục Chi quan sát sắc mặt của cô, từ đây có thể nhìn ra tương đối, là cô đã không còn suy nghĩ chống đối nữa. Nhưng bệnh nhân tâm thần thường rất giỏi che giấu cảm xúc, chưa biết được dưới biểu hiện này của cô còn che giấu những gì.

Đào Mục Chi không đọ sức với cô, cúi đầu vừa ghi chép vừa tiếp tục quá trình chẩn liệu: "Tôi đã hỏi quản lý của cô, nghe nói tình trạng này đã bắt đầu từ hai năm trước. Khi đó cô có một khoảng thời gian mất tích, sau khi trở về thì thành thế này. Hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?"

Đào Mục Chi nói xong, nhấc mắt nhìn sang Lâm Tố.

Mà tươi cười lóa mắt vốn đang bày trên mặt Lâm Tố trong thoáng chốc giống như chiếc túi nilon bị vo lại, siết chặt, nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Phòng khám vì chủ đề này mà rơi vào yên tĩnh đáng sợ, thậm chí so với khi trước càng yên tĩnh hơn, đến mức giống như không nghe thấy cả tiếng hô hấp của Lâm Tố.

Không khí tràn vào cơ thể, theo sự tuần hoàn của máu chuyển hóa thành CO, Lâm Tố như bị đẩy xuống biển sâu, quên mất cách hít thở.

Hàm răng Lâm Tố run lên, thế nhưng đã bị đôi môi cô đã che mất. Đối diện với Đào Mục Chi luôn bình đạm như nước, có lẽ cô trong mắt hắn vẫn chưa từng có chuyển biến tốt, là một người bệnh, càng giống một món đồ đã vỡ hỏng.

"Tôi hơi buồn ngủ rồi." Lâm Tố nói.

Lâm Tố nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi hơi động: "Vì sao? Tối qua không ngủ ngon..."

"Nơi này của anh có chỗ nghỉ không?" Lâm Tố hỏi.

Cô tự kéo chính mình từ trong vũng bùn ra, sau khi gột rửa toàn bộ bùn nhão trên người lại trở về là một Lâm Tố rực rỡ lóa mắt người. Không đợi Đào Mục Chi trả lời, Lâm Tố đã đứng dậy, quan sát một vòng phòng khám của hắn.

Căn phòng vừa đơn giản vừa sơ sài, ngoài một cái bàn dài, thì bên cửa sổ đằng sau Đào Mục Chi còn có một không gian được tấm rèm màu xanh da trời che lại.

"Không phải bác sĩ các người hay có mấy trò thôi miên hả? Chắc là cũng phải có chỗ nào đó để nằm chứ?" Lâm Tố nói xong, nhấc tay kéo tấm rèm kia ra, bên trong quả nhiên đặt một chiếc ghế nằm.

Đôi mắt của Lâm Tố sáng lên, cô vui vẻ nhìn sang Đào Mục Chi, sau đó trực tiếp nằm xuống.

"Thoải mái." Lâm Tố đánh giá một câu.

Tự hỏi tự trả lời một tràng xong, cô cũng đã xong bước chuẩn bị trước khi đi vào giấc ngủ. Đào Mục Chi nhìn thấy người nằm trên ghế đã nhắm mắt lại, lên tiếng nhắc nhở: "Đây là phòng khám bệnh, nếu như Lâm tiểu thư thấy mệt thì có thể về nhà, hoặc về xe nằm ngủ."

"Bác sĩ biết là tôi ít ngủ mà, hơn nữa cũng rất khó đi vào giấc ngủ." Lâm Tố mở mắt nhìn sang hắn.

"Tôi rất hiếm khi thấy buồn ngủ, nếu bây giờ không chớp lấy cơ hội đi vào giấc ngủ luôn thì cơn buồn ngủ này sẽ biến mất rất nhanh, chớp mắt một cái là trôi qua." Lâm Tố nói, "Bác sĩ cũng biết mỗi ngày tôi chẳng ngủ được bao nhiêu, nhiều lắm chỉ được chừng hai tiếng. Bây giờ cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, tôi nhất định phải nắm chặt."

Nói xong, Lâm Tố mang theo ánh mắt cầu khẩn và tha thiết nhìn về phía Đào Mục Chi, mà đôi mắt hồ ly này càng khiến cho thứ cảm xúc đó được nhân lên nhiều lần.

"Bởi vì rất khó gặp nên tôi cực kỳ trân trọng. Tôi không muốn đi đâu, đi ra đến xe là sẽ mất cơn buồn ngủ này. Bác sĩ không biết cuộc sống của một người mất ngủ khổ sở thế nào đâu." Lâm Tố nói xong, biểu cảm trên mặt trở nên buồn khổ.

Buồn khổ qua rồi, biểu cảm của Lâm Tố gần như thay đổi trong chớp mắt, cô cười thật tươi nhìn sang Đào Mục Chi, nói: "Tôi cứ ngủ ở chỗ anh đấy~ Cám ơn bác sĩ Đào nha. Tôi ngủ không ngáy gì đâu, sẽ không làm phiền anh khám cho các bệnh nhân tiếp theo."

Nói xong, Lâm Tố cười một cái với Đào Mục Chi, sau đó đưa tay kéo rèm lại.

Đào Mục Chi: "..."

Hắn vẫn chưa từ bỏ, tự mình kéo tấm rèm ra, mà Lâm Tố nằm trên ghế lúc này đã khép mắt lại không có dấu hiệu mở ra.

() haha đừng nói cái ghế này không phải để bệnh nhân nằm mà là để anh ngủ đấy nhé

Giống như trong một giây này đã ngủ mất rồi.

Đúng là cô không bị ngủ ngáy, thậm chí Đào Mục Chi còn không nghe thấy tiếng hít thở của cô. Cơ thể nhỏ nhắn gầy gò của Lâm Tố nằm cuộn tròn trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp chỉ lộ ra một nửa.

Mái tóc đen buông xõa phủ lên mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như sứ. Loại cảm giác tương phản về màu sắc này ngoài dự kiến mang đến một cảm giác mềm mại khiến lòng người yên tĩnh, lại giống một bức sơn dầu chỉ vừa hoàn thành còn chưa kịp mang ra phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.

Đào Mục Chi đứng bên cạnh chiếc ghế nhìn một hồi lâu. Cuối cùng, hắn không lên tiếng, kéo tấm rèm về.

-

Những người bệnh sau đó của Đào Mục Chi hầu hết là đến để kê thuốc và xem khám đơn giản, cũng không có gì tư mật sợ bị Lâm Tố nghe thấy. Thế nhưng khi bệnh nhân bước vào, Đào Mục Chi vẫn sẽ nói với họ trong phòng khám còn có một người bệnh khác, nếu như họ không để tâm thì hắn cũng sẽ không gọi Lâm Tố dậy để cô rời khỏi.

Năm rưỡi chiều, công việc kết thúc, Đào Mục Chi từ ghế đứng lên.

Hắn đứng trước giá treo áo cởi cúc của chiếc blouse trắng, chiếc rèm màu xanh da trời chợt động hai cái. Bàn tay đang cởi cúc của Đào Mục Chi dừng lại, hắn kéo rèm ra, Lâm Tố quả nhiên đã dậy.

Một ngày dài bận rộn kê thuốc và khám bệnh, trước mắt từ đầu đến cuối đều là căn phòng sơ sài nhạt nhẽo của mình. Bỗng sau một cái chớp mắt Lâm Tố xuất hiện, giống như khu vườn đơn sơ chợt được bàn tay nào đó đặt vào đủ loại hoa sắc màu rực rỡ.

Cô ngồi trên chiếc ghế nằm không thể đơn giản hơn, giống như một chú nai con vừa tỉnh dậy, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn, vốn rất sáng và mang theo giảo hoạt hiện tại bị một tầng mờ mịt ngây ngô che phủ.

"Anh bận xong rồi?" Lâm Tố không ngờ mình lại ngủ thật, giống như kẻ sợ ma quỷ nằm ngủ trong chùa sẽ yên tâm đến lạ. Cô là một bệnh nhân tâm thần, ngủ trong phòng khám của bác sĩ tâm lý cũng cứ thế yên ổn mà ngủ say.

Đã rất lâu rồi cô không có một giấc ngủ chất lượng cao như thế, tâm tình trở nên cực kỳ vui vẻ, cả cơ thể cũng tràn đầy sức sống.

"Tôi đói rồi."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, cười thật tươi.

Đào Mục Chi vốn luôn là bộ dạng lạnh nhạt lúc này khẽ thở dài.

"Cạnh bệnh viện có quán ăn, có thể mua vài thứ tạm lót bụng." Đào Mục Chi rút bàn tay đặt trên tấm rèm về, cởi áo blouse trắng.

Chiếc áo sơ mi càng tôn lên khí chất tinh anh của hắn, bả vai gầy nhưng rộng, đặc biệt có sức mạnh.

Lâm Tố cũng đã ngồi dậy, nói: "Tôi muốn ăn với anh."

Đào Mục Chi hơi mím môi, quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Không cần."

"Hôm qua mời anh nhưng anh lại không ăn được gì mà toàn là tôi ăn, hôm nay tôi nhất định phải mời anh một bữa khác đền bù." Lâm Tố nói.

Sau đó dùng giọng điệu nhận lỗi nói tiếp: "Hôm qua là tôi không biết, hôm nay thì biết rồi, anh không thích ăn cay thì chúng ta không ăn cay nữa, ăn cơm Tây nha?"

Cô nghiêng đầu hỏi ý kiến hắn, trong mắt tràn ngập mong chờ.

Đào Mục Chi nhìn vào mắt cô, một lát sau, thấy ánh mắt của cô dần ảm đạm xuống mới hỏi.

"Ăn ở đâu?"

Đôi mắt Lâm Tố lập tức sáng lên.

"Oa! Anh đồng ý rồi!" Lâm Tố vui vẻ reo lên, sau đó nói với Đào Mục Chi: "Tôi biết một quán cơm Tây cực kỳ ngon ở ngay đối diện trường đại học X..."

Lâm Tố vừa dứt lời, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô.

-

Đại học X là trường cũ của Đào Mục Chi, hắn học chính quy ở đây. So với nhiều năm trước cũng không khác biệt quá lớn, tháng chín khai giảng năm học mới, lá cây ngô đồng cũng bắt đầu ngả vàng. Căng tin ở ngay phía đối diện, ngồi từ đây phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được tòa nhà của đại học X to lớn phía xa.

Năm xưa Đào Mục Chi cũng là ở trong tòa nhà đó làm thí nghiệm.

Lâm Tố ngủ một giấc ngon lành, khẩu vị cực kỳ tốt. Đến phòng cơm Tây, cô để cho Đào Mục Chi tự chọn món ăn mình thích, sau đó mới chọn một phần bò bít tết, một phần mì Ý, ngoài ra còn có hai cốc đồ uống và hai đĩa bánh ngọt.

Nhà hàng cơm Tây này mở ngay đối diện trường học, tới ăn chủ yếu là sinh viên nên giá rất mềm, nhưng ăn cũng không tệ. Hai người ngồi ăn một lúc thì bên kia cũng đến giờ tan học, sinh viên từ trong trường đổ ra ngoài tìm chỗ ăn.

Lâm Tố nhìn từng khuôn mặt trẻ đầy sức sống của tuổi thanh xuân, trong mắt không giấu được ngưỡng mộ.

"Tôi không học đại học." Lâm Tố quay lại nhìn Đào Mục Chi, nói.

Đào Mục Chi đang cắt thịt bò, nghe thấy cô nói vậy thì nhấc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Tố đối diện với hắn vài giây, sau đó quay sang tiếp tục nhìn về phía cổng trường đại học: "Nên tôi rất thích đến các quán ăn ở gần các trường đại học, có thể ngắm trường từ bên ngoài, xem thử làm sinh viên là như thế nào."

"Nhưng tôi không dám vào trường." Lâm Tố nói xong, lại quay đầu nhìn Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi hỏi: "Vì sao?"

Lâm Tố đáp: "Chột dạ nha. Tôi đâu phải sinh viên trong trường, lấy tư cách gì mà vào trường học của người ta lượn lờ."

Lâm Tố tự ti nói xong, giống như nhớ ra cái gì, nghiêng đầu hỏi Đào Mục Chi: "Bác sĩ Đào, tôi nhớ là trên bảng giới thiệu ngoài phòng khám của anh viết anh tốt nghiệp ở đây ra."

Đào Mục Chi nhìn cô, mím môi không nói.

Giọng điệu tiếc nuối của Lâm Tố thoáng cái biến mất, ánh mắt của cô mang theo vui vẻ và mong chờ nhìn sang Đào Mục Chi.

"Anh đưa tôi vào xem thử đi."

-

Ăn cơm xong, Lâm Tố đi thanh toán, sau đó được Đào Mục Chi dẫn vào Đại học X.

Quang cảnh của Đại học X dưới trời thu không tệ, không gian thoáng đãng, cây cối xanh tươi, từ cổng là một con đường chính dẫn thẳng vào bên trong, sinh viên đi lại tấp nập. Bắt đầu từ cổng chính bước vào, Lâm Tố đã rơi vào trạng thái kích động cực độ. Cô bước trên con đường đá bằng phẳng màu xanh, lại chạy quanh thân cây ngô đồng.

Tuổi của cô không cách biệt quá lớn với sinh viên ở đây, chạy quanh trường cũng không hề có cảm giác không hòa nhập.

Người con gái vui đùa trong gió, mái tóc dài được gió thu cuộn lên, mỗi sinh viên đi qua đều không nhịn được ngoái đầu lại nhìn. Lâm Tố thật sự rất xinh đẹp, nếu là sinh viên của ngôi trường này thì ít nhất cũng phải là hoa khôi giảng đường.

Lâm Tố chạy đến khi xả hết sự kích động trong lòng mới chạy về bên cạnh Đào Mục Chi. Trong khi cô bừng bừng khí thế chạy khắp trường, Đào Mục Chi từ đầu đến cuối im lặng bước theo sau, hình thành một sự đối lập rõ ràng.

"Nhiều người quá." Lâm Tố thở hồng hộc.

Đào Mục Chi rũ mắt nhìn cô, bởi vì vừa chạy nên khuôn mặt cô đã phiếm hồng, càng trở nên sinh động.

"Trường học tất nhiên có nhiều người." Đào Mục Chi đáp.

"Tôi chưa thấy bao giờ." Lâm Tố nhìn dòng người tấp nập xung quanh nói.

Đào Mục Chi không tiếp lời cô. Lâm Tố sóng vai cùng hắn tiến về phía trước, nhìn cái này ngó cái kia. Nhóm sinh viên có tụ lại thành nhóm, cũng có đi thành đôi.

"Sinh viên đại học được yêu đương nhỉ?" Lâm Tố hỏi.

"Đúng." Đào Mục Chi đáp ngắn gọn.

"Anh thì sao?" Lâm Tố quay đầu, cười với hắn: "Anh đã hẹn hò bao giờ chưa?"

Ánh mắt của cô rất sáng, hướng về phía hắn, còn mang theo hiếu kỳ. Đào Mục Chi chống lại ánh mắt cô, hỏi lại: "Cô thì sao?"

Không giống lần trước, lần này Lâm Tố không giấu diếm, mà gật đầu đáp: "Đã từng rồi."

"Cao trung?" Đào Mục Chi hỏi.

Bởi vì Lâm Tố không học đại học.

Nhắc đến "Cao trung", Lâm Tố vẫn đang tươi cười hơi khựng lại, giống như thình lình không kịp đề phòng đã bị kéo vào một vòng xoáy.

Lâm Tố quay đi, thu hồi ánh mắt, cô nhìn về phía trước, tầm mắt rất nhanh bị thu hút.

"Oa, cây bạch quả!"

Đại học X ngoài một cây ngô đồng thì còn một cây bạch quả nữa. Ở mùa này, lá của cây bạch quả đã hoàn toàn ngả sang màu vàng, giống như một chiếc ô màu vàng cực kỳ lớn.

Lâm Tố chạy đến dưới gốc cây cao lớn, cành cây rũ xuống, từng chùm lá đung đưa giống như những chiếc chuông gió màu vàng bắt mắt.

Lâm Tố với tay muốn ngắt một chiếc lá. Thế nhưng cây này rất cao, cô không với tới.

Tươi cười trên mặt theo khoảng cách mãi không thu gần được với lá bạch quả dần biến mất, cô kiễng chân, bàn tay xua loạn. Sau một hồi nỗ lực, đầu ngón tay cũng chỉ chạm được đến chiếc lá.

Lâm Tố cau mày, đáy mắt tràn lên nóng nảy. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm một lát, sau đó quay đầu sang Đào Mục Chi đã đứng bên cạnh từ khi cô bắt đầu muốn ngắt một chiếc lá của cây bạch quả này.

Cô nhìn Đào Mục Chi, giang hai tay.

"Ôm tôi." Lâm Tố nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio