Art: Weibo @EPcat
Chương : Ngoan nhé
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Uông Giai Hoa đồng ý cho Đào Mục Chi đưa Lâm Tố đi, hai người đứng bên ngoài hành lang trò chuyện.
Được Đào Mục Chi dẫn ra khỏi phòng khám, Lâm Tố lại như một đóa hồng được quay về với cái lồng kính của mình, trong nháy mắt khôi phục nguyên khí.
Cô đứng trước mặt Đào Mục Chi, trừng mắt nhìn hắn, hung dữ hỏi.
"Làm gì hả?"
Đối mặt với sự hung hăng này, biểu tình trên mặt Đào Mục Chi lại vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn rũ mắt nhìn cô, nói: "Giáo sư Uông là bác sĩ tâm lý có lý lịch đứng đầu bệnh viện của chúng tôi.
Năng lực xuất chúng, phương pháp chẩn liệu cũng rất mềm mỏng, sẽ rất thích hợp với bệnh tình của cô.
"
Lâm Tố: "! "
Thế hóa ra anh đưa tôi ra đây là để giới thiệu cho tôi về vị bác sĩ tâm lý mới này à?
Lâm Tố nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, biểu tình trong mắt biến đổi không ngừng, cuối cùng biến thành lạnh nhạt.
"Ồ.
" Lâm Tố dửng dưng đáp một tiếng.
Thái độ của cô với lời nói của hắn chẳng có chút thích thú nào.
Đào Mục Chi quan sát biểu tình thay đổi trong mắt cô, tiếp tục nói: "Nhưng trong quá trình bác sĩ tâm lý chẩn liệu chắc chắn sẽ xảy ra một vài vấn đề.
Những vấn đề này cũng chính là điểm mấu chốt trong chứng bệnh tâm lý của cô, hỏi ra nhất định sẽ khiến cô khó chịu.
Nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể tỏ thái độ cho giáo sư Uông biết, ám chỉ là cô không muốn trả lời.
Chẩn liệu là một quá trình rất dài, không cần phải gấp gáp làm nhanh, có thể chậm rãi thích ứng và tiếp nhận.
"
Đào Mục Chi lại tiếp tục nói với cô một tràng dài.
Lâm Tố: "! "
Mà cái tràng dài này của Đào Mục Chi đều liên quan đến buổi chẩn liệu tiếp sau đây của cô.
Hắn cứ như ông bố ngày đầu tiên đưa con đến trường, nói dài dòng không dứt căn dặn cô làm cái này chú ý cái kia.
Lâm Tố ban đầu còn có đôi chút mong đợi, nghe được một lát rốt cuộc phát phiền.
"Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
" Lâm Tố không kiên nhẫn nhắc Đào Mục Chi một câu.
Cô lên tiếng nhắc nhở, Đào Mục Chi ngược lại giống như nhớ ra cái gì, nói: "Phải chú ý lễ phép với giáo sư Uông, không được tùy tiện nổi giận, cố gắng phối hợp.
"
Lâm Tố: "! "
Đào Mục Chi không còn nhăm nhăm muốn giảng giải vấn đề chẩn liệu của cô nữa, nhưng hắn lại chuyển chủ đề sang giáo sư Uông, lo lắng cho bà ấy.
Thái độ của cô với bác sĩ tâm lý đúng là chẳng ra làm sao, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi khùng lên, không phối hợp với các quy trình chẩn liệu.
Nhưng với giáo sư Uông thì khác có được không hả?
Trước đây cô bị buộc phải đến gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ là cô chủ động đi gặp, đương nhiên cô sẽ chú ý đến lời nói hành vi của bản thân, ngoan ngoãn phối hợp.
Lâm Tố bực mình, bực mình xong lại không cam tâm.
Cô cũng không biết là mình không cam tâm cái gì, nhưng lúc Đào Mục Chi gọi ra ngoài, cô đã không nghĩ là sẽ phải nghe hắn nói mấy lời như thế này, cô muốn nghe cái khác.
Lâm Tố đè xuống bực bội trong lòng, ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hỏi.
"Anh gọi tôi ra chỉ để nói mấy lời này?"
Bởi vì Đào Mục Chi rất cao, Lâm Tố phải ngửa đầu nhìn lên hắn, đôi con ngươi màu trà theo đó khóa chặt trên mặt hắn.
Lâm Tố không giỏi ngụy trang, lúc cô nhìn người khác, từ trong ánh mắt của cô có thể thấy được toàn bộ suy nghĩ bên trong.
Ánh mắt của cô giống như mặt hồ dưới ánh nắng mùa thu, không có một làn sóng gợn.
Mặt hồ phản chiếu nắng mai, Đào Mục Chi nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đôi con ngươi xinh đẹp đó.
"Đừng sợ.
" Đào Mục Chi nói.
Hắn nhìn cô, lần này chỉ nói hai chữ.
Mà hai chữ này, lại có sức nặng hơn hẳn một tràng dài phía trước.
Nó như một cái dằm xuyên qua ngực cô, đâm vào tim.
Hàng lông mi cong vút của cô khẽ run rẩy, thậm chí sau khi hắn nói xong, cô đã không kiểm soát được khẽ chớp mắt một cái.
Lâm Tố đồng ý với đề nghị của hắn, đến tiếp nhận chẩn liệu.
Cô bước về phía trước một bước.
Bệnh nhân tâm lý có thể bước ra một bước này đã hoàn toàn không dễ dàng gì.
Bởi vì bệnh nhân tâm lý bị đã bị vây hãm ở trạng thái tinh thần tiêu cực trong thời gian dài sẽ khiến họ không muốn chủ động tiếp nhận chẩn liệu.
Đa số sẽ buông xuôi mặc kệ, cuối cùng như một vòng tuần hoàn ác tính càng lúc tình trạng càng xấu đi, thẳng đến khi tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.
Chứng bệnh tâm lý của Lâm Tố đã rất nghiêm trọng rồi.
Lần đầu tiên hắn gặp cô, cô như một con búp bê có một vẻ đẹp hoàn mỹ, bên ngoài xinh đẹp tỏa sáng, nhưng bên trong thì không biết đã thối rữa thành cái dạng gì.
Mà hiện tại, một Lâm Tố như thế lại chủ động từ trong trạng thái tiêu cực cực độ này bước ra, chủ động tiếp nhận chẩn liệu.
Chuyện này đối với cô mà nói, tương đương với việc đã đi được chín mươi chín phần trăm, chỉ còn một phần trăm duy nhất nữa phải đi thôi.
Nhưng một phần trăm còn lại so với chín mươi chín phần trăm kia, mức độ khó khăn chỉ hơn chứ không có kém.
Một phần trăm còn lại kia sẽ là nút thắt cần gỡ trong lòng Lâm Tố.
Bệnh nhân mắc chứng bệnh tâm lý có một điểm mấu chốt chính là tại nút thắt này.
Bởi chúng đã bị chôn vùi rất lâu, chôn quá sâu rồi, cũng chính vì bệnh nhân tâm lý không muốn nó bị phơi bày, quá trình để người bên ngoài tìm hiểu vào mới lâu như thế.
Mà ở trong quá trình dài đằng đẵng này, điều duy nhất bác sĩ tâm lý có thể làm là kiên nhẫn dẫn dắt, còn lại vẫn là do chính bệnh nhân tâm lý phải tự mình chiến đấu với nó.
Họ sẽ phải thuyết phục chính mình, phải chinh phục chướng ngại trong lòng, cuối cùng giao ra nút thắt, tự mình tháo gỡ, một lần nữa quay về thế giới thực tại.
Đó là một quá trình rất dài, vừa gian nan vừa khổ sở, Đào Mục Chi đã chữa cho vô số người bệnh, từng cùng họ đi qua vô số những quá trình khổ sở như thế này.
Nhưng hành trình này của Lâm Tố, hắn không thể can dự, cũng không thể đồng hành.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn Lâm Tố trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng trở nên rõ ràng, khắc sâu vào trí nhớ.
Hắn im lặng nhìn cô, sau đó chợt nhấc tay đặt lên mái tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, mang theo dịu dàng và nhẫn nại vô hạn.
"Tôi ở ngay phòng khám của mình.
Nếu thấy khó chịu thì bất cứ lúc nào đều có thể đến tìm tôi.
"
Nói xong, đáy mắt Đào Mục Chi nổi lên một tầng ý cười dịu dàng, dặn dò cô một câu cuối cùng.
"Ngoan nhé.
"
Lâm Tố nghiêng đầu, nhìn Đào Mục Chi.
Trong hai ngày không còn bóng dáng Đào Mục Chi trong nhà, Lâm Tố giống như một chiếc khăn mặt nhăn nhúm khô quắt.
Rõ ràng là cô đuổi Đào Mục Chi đi, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mới là thứ bị dùng xong rồi vất bỏ.
Cô cứ khô quắt như thế nằm trong thùng rác hai ngày, sau đó được Đào Mục Chi tìm thấy nhặt về, hắn đặt cô ở dưới vòi nước, kiên nhẫn dịu dàng giặt sạch cho cô.
Nằm trong tay Đào Mục Chi, cô cảm nhận được nước ấm tràn tới, thấm qua từng sợi bông, cuối cùng khi đã thấm ướt toàn bộ, cô một lần nữa chậm rãi giãn ra.
Không những vậy, cô còn dưới tác dụng của nước ấm giãn nở thật nhanh.
Trái tim vốn dĩ đã bị thắt chặt sau khi Đào Mục Chi rời đi, ngay trong khoảnh khắc này ầm ầm giãn nở, máu huyết tràn vào, trái tim cô cũng theo đó một lần nữa co bóp.
Đuôi mắt hồ ly xinh đẹp rất nhẹ cong lên, ánh sáng trong mắt cô như một lần nữa được kéo về, đứng lên nhảy nhót.
Nhưng cũng rất nhanh, cô thu lại chúng, Lâm Tố nhíu mày, trong mắt thoáng qua không kiên nhẫn, sau khi Đào Mục Chi thu tay về, cô không hề vui vẻ gì nói.
"Biết rồi!"
Nói xong một câu này, Lâm Tố nhấc tay vò vò chỗ tóc vừa bị Đào Mục Chi xoa, trên đó còn lưu lại xúc cảm và độ ấm từ bàn tay của Đào Mục Chi.
Cô thoáng nhớ lại lúc mình bị ốm, Đào Mục Chi cũng đã sờ trán của cô rất nhiều lần.
Họ rất giống như đã quay về với quan hệ khi trước.
Về chuyện nó cụ thể là quan hệ gì, Lâm Tố cũng không biết.
Dù sao tâm trạng buộc chặt hai ngày nay của cô rốt cuộc đã được khai thông, một lần nữa trở nên tươi sáng vui vẻ.
Cô không nhiên nhẫn nói xong, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi.
"Còn chuyện gì khác nữa không? Giáo sư Uông đang chờ tôi đấy.
"
Đào Mục Chi nhìn xuống cô, một lát sau, nói: "Hết rồi.
"
Lâm Tố: "! ".
truyện tiên hiệp hay
Vậy là hắn gọi cô ra chỉ để nói mấy lời vô dụng này thôi hả?
Lâm Tố nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Lải nhải chết đi được.
"
Nói xong, Lâm Tố xoay người đi về phía phòng khám của Uông Giai Hoa.
Từ bóng lưng của cô còn có thể nhìn ra sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh với mấy lời lải nhải không đâu của hắn.
Thế nhưng trong sự cáu kỉnh đó, Đào Mục Chi giống như thấy được cái đuôi của cô nhẹ nhàng vung vẩy.
Lâm Tố đẩy cửa đi vào phòng khám bệnh.
-
Đào Mục Chi xin phép được dẫn Lâm Tố ra ngoài, rất nhanh, vài phút sau đã thấy Lâm Tố gõ cửa bước vào.
Uông Giai Hoa ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Tố.
"Nói xong rồi?"
Ánh mắt buộc chặt của Lâm Tố đã hoàn toàn giãn ra, thậm chí là trạng thái sa sút vừa rồi cũng đã biến mất không còn.
Cô với cô của mấy phút trước giống như hai người khác nhau, nhưng trên biểu tình lại không có quá nhiều biến hóa.
"Ừm.
" Lâm Tố bước đến trước bàn làm việc của Uông Giai Hoa rồi ngồi xuống, nói: "Thật ngại quá, làm lỡ mất thời gian của bác sĩ.
"
"Không sao.
" Uông Giai Hoa không để trong lòng nói, "Vừa rồi trong lúc hai người đi ra ngoài nói chuyện tôi đã xem qua tư liệu của cháu.
"
Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố rũ mắt nhìn tới, thấy được trong tay bà ấy là tư liệu liên quan đến cô được Đào Mục Chi chuyển giao qua.
Lâm Tố đã có ba buổi chẩn liệu với Đào Mục Chi, nhưng bởi vì ba lần đó Lâm Tố đều vô cùng không phối hợp, nên thông tin liên quan khai thác được từ cô cũng ít ỏi đến đáng thương.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhớ đến những lời dặn dò vừa rồi của Đào Mục Chi, nói cô đừng chống đối, ngoan ngoãn phối hợp với giáo sư Uông.
Lâm Tố nhướng nhướng mày, bĩu môi.
Mà chi tiết nhỏ này dĩ nhiên không qua được mắt của Uông Giai Hoa, bà ấy cũng nhìn ra được tinh thần căng thẳng của cô đã hoàn toàn thả lỏng.
Uông Giai Hoa không biết Đào Mục Chi nói gì với Lâm Tố, nhưng có thể nhìn ra được Đào Mục Chi rất hiểu Lâm Tố, hắn biết nên nói gì để khiến tâm trạng của cô bình tĩnh trở lại.
Nếu không phải vì Lâm Tố tỏ tình với hắn, thì có lẽ Đào Mục Chi mới là bác sĩ thích hợp nhất cho cô.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?" Uông Giai Hoa mỉm cười nhìn Lâm Tố, giọng nói mang theo ôn hòa.
Lâm Tố nghe được lời này, không khỏi nhấc mắt lên nhìn bà ấy một cái.
Vừa rồi khi cô ra ngoài nói mấy câu với Đào Mục Chi, cả thể xác và tinh thần của cô đều đã được thả lỏng.
Uông Giai Hoa cũng là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, giống như một chị gái tri âm, ngữ điệu rất ôn hòa, giọng nói cũng mềm mỏng.
Nhưng khi bà ấy nói chẩn liệu bắt đầu, tinh thần thả lỏng của Lâm Tố vẫn thoáng căng thẳng.
Cô hiện tại phải bắt đầu nghiêm túc tiếp nhận chẩn liệu rồi, lúc bắt đầu không thể tránh được đôi chút khó chịu.
Nhưng nếu như cô đã quyết định đến đây thì cũng sẽ cố gắng phối hợp.
"Được.
" Lâm Tố cắn răng, đáp một tiếng.
Sau khi xác nhận lại Lâm Tố đã chuẩn bị xong, Uông Giai Hoa mỉm cười, hai bàn tay đan nhau đặt trên mặt bàn, nói: "Tôi thấy trên tư liệu viết chứng bệnh tâm lý này bắt đầu từ hai năm trước.
Như thế thì nhất định là hai năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, khiến tâm lý của cháu xảy ra biến hóa.
Nhưng nếu như tôi trực tiếp hỏi, chắc chắn không dễ cho cháu nói ra, hơn nữa nếu như phải nhớ lại chuyện hai năm trước đó, cháu cũng sẽ rất khó chịu.
Thế nên, chúng ta lùi về sớm hơn đó một chút nữa, được không?"
Uông Giai Hoa nói đến đây, thấy Lâm Tố vừa rồi căng thẳng đã lại thả lỏng thì tiếp tục: "Chúng ta bắt đầu nói từ thời thơ ấu của cháu nhé?"
Vấn đề tâm lý của Lâm Tố bắt đầu xuất hiện từ hai năm trước.
Nhưng dù là vấn đề tâm lý gì thì cũng sẽ không lập tức chuyển biến xấu chỉ trong một thời gian ngắn.
Bởi vậy chuyện từ hai năm trước cũng chỉ là một cái kíp nổ, mà căn nguyên của những vấn đề tâm lý này đã bắt đầu chôn xuống từ rất lâu về trước.
Nghĩ đến đây, Uông Giai Hoa nhấc mắt nhìn Lâm Tố, hỏi.
"Cháu lớn lên trong gia đình đơn thân đúng không?"
Uông Giai Hoa vừa nói xong, hàng lông mi của Lâm Tố khẽ run lên, cô nhấc mắt, đối diện với tầm mắt của bà ấy.
: Dịch đến chương này tự nhiên muốn nói nhảm.
Vì sao phần lớn bệnh nhân tâm lý không muốn khỏi bệnh, không chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý, thì theo cảm nhận riêng của Bát, giống như bị covid thì sẽ ho, sẽ sốt, sẽ mất vị giác, đây cũng là một trong những vấn đề của bệnh nhân tâm lý, khổ sở chịu dằn vặt nhưng lại không muốn thoát ra, hỏi vì sao như thế giống như hỏi vì sao mặt trời mọc đằng Đông ấy.
Bác sĩ Đào nói một bước đó chiếm tới %, người khác nghe vào cảm thấy chữa trị bệnh tâm lý có vẻ là dễ.
Cơ mà chưa nói dù có là % còn lại thì cũng khó khăn và dằn vặt không kém, thì vì sao họ phải bước ra để đạt % kia, phải chủ động tiếp nhận chẩn liệu? Nếu họ chẳng có lý do gì để làm vậy thì dù người khác có xách cổ họ đến tận trước mặt bác sĩ tâm lý thì họ cũng sẽ chống đối đến cùng.
Một người bình thường nói, thế giới đẹp thế kia, đi du lịch tiêu tiền yêu đương bla bla vui biết bao nhiêu, mắc cái gì mà không muốn sống? Thì vấn đề ở chỗ họ không thấy thế mới gọi là có bệnh chứ ha ha
Có thể có người đọc bộ này sẽ thắc mắc, vậy chẳng lẽ ai cũng phải như Lâm Tố, có bác sĩ Đào dùng tình yêu dẫn dắt rồi chủ động bước ra thì mới khỏi được à? Thì câu trả lời vì đây là truyện ngôn tình, và Đào Mục Chi khi làm những việc ngoài phạm vi của một bác sĩ tâm lý đã không còn là với danh nghĩa bác sĩ Đào mà là danh nghĩa của một người đàn ông thích Lâm Tố rồi kkk.
Bác sĩ tâm lý theo từng trình độ sẽ có phương pháp của mình và dựa theo từng loại chứng bệnh để dẫn dắt bệnh nhân bước ra một bước này.
Dù sao chết rồi mới là hết, có bệnh mà vẫn sống thì vẫn phải có cách để kéo cái lý do muốn sống tiếp bị chôn vùi kia ra thôi, cái này dĩ nhiên là phụ thuộc vào trình độ của bác sĩ tâm lý, bởi vậy lựa chọn một bác sĩ tâm lý có uy tín có vẻ rất quan trọng nha ^^~
Đọc về sau thì có vẻ là tình huống của Lâm Tố nghiêm trọng thật.
Mà sẵn nói linh tinh thì lảm nhảm thêm bên lề tí chắc cũng hem sao.
Như Bát thấy, kể cả có là người bình thường thì cũng sẽ có một vài vấn đề tâm lý nho nhỏ, hóa to thành nhỏ, nhỏ thành không có, nếu được thì biến cái nho nhỏ đó thành không có đi, bởi người ta nói càng nhớ đến cái chân đau thì càng thấy đau mà, xã hội này quá áp lực, không cần than thở với người ngoài, thứ trong lòng nếu là người cảm nhận được thì sẽ cảm nhận được không thì có móc tim móc gan ra họ cũng không hiểu, bản thân không tự hóa nhỏ thành không được thì làm lơ, rồi tập trung vào những điều tích cực mình muốn làm hoặc những điều mình cảm thấy dù chỉ có một chút hứng thú, gọi mộc mạc là giết thời gian:>.
Hôm bữa Bát đọc được một cái cmt trong một video người chị có em trai tự vẫn, nói là đau khổ đó không biến mất khỏi thế gian khi cậu ấy buông tay, mà nó sẽ chuyển cho người thân bên cạnh.
Bởi vậy ít nhất hãy sống vì người yêu thương mình, rồi chờ đi, biết đâu một ngày sẽ chờ được người nào đó mang đến nhiệt huyết sống cho ta kkk~.