Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

chương 33: run rẩy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương . Run rẩy

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

"Gần đây Tử Hư biểu hiện thế nào?"

"Thầy giáo nói rất tốt, hôm nay còn xung phong nhận diễn kịch, vẫn tích cực như ngày thường."

"Chuyện... con gái nhà họ Phương sẽ không để lại bóng đen cho nó chứ?"

"Cũng có khả năng, haizz, nhà họ cũng khổ quá. Không thì đưa Tử Hư đến bác sĩ tâm lý thử xem?"

"Phòng khám tâm lý nằm ngay cạnh trường, nếu bị thầy cô bạn bè nhìn thấy, có thể sẽ cười nhạo thằng bé không? Trẻ con cũng không hiểu chuyện."

"Vậy cứ quan sát trước mấy ngày đã? Cô bé kia hình như rất thân với Tử Hư, còn tặng nó một con nhím? Con nhím kia đâu rồi?"

"... Đừng nhắc tới nữa. Tử Hư nhiều bạn, cô bé kia nhìn cũng không quá nổi bật."

"Haizz, thật sự là may rủi không ai lường được. Ngày trước còn ghen tị nhà họ tranh được miếng đất cạnh biển, mấy năm sau nhất định sẽ lên giá bạc tỉ."

"Em đã bảo lô đất đó sao có chuyện mua dễ dàng thế được, nhất định là trước kia từng xảy ra mấy chuyện không sạch sẽ không tiện truyền ra ngoài. Vẫn nên để ý căn chung cư bên Hải Điến đi, tháng ba năm nay bắt đầu mở phiên giao dịch phải không?"

"Cuối tháng ba, để anh tìm người quen hỏi thăm xem, có thể đặt trước không."

Ngoài cửa phòng, bé trai quỳ gối nhìn qua khe cửa, im lặng lắng nghe.

Mãi đến tận khi phòng ngủ tắt đèn, bên trong đen kịt một màu, đứa bé mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hoàng hôn, mặt trời hạ xuống nơi chân trời, chỉ để lại một vòng sáng mờ mờ ảo ảo, âm u đến mức khiến người ta mệt mỏi. Nếu kết hợp với tiếng chim hót, hoặc âm thanh huyên náo khi vãn chợ chiều, có lẽ còn gợi chút ý thơ thi vị, tựa như một loại tín hiệu thông báo về nhà nào đó.

Nhưng nơi này không có chim. Lưới điện cao thế mấy chục mét, theo lý thuyết đáng lẽ không thể ngăn được chim chóc bay ngang, cảnh vật bên ngoài biệt thự cũng được bảo quản tốt, xanh ngát mơn mởn, thường xuyên tu bổ. Có lẽ do trực giác động vật nhạy bén hơn loài người, nơi cấm địa chết chóc này tử khí quá nồng, dù có ngụy trang bằng vẻ ngoài ấm áp cũng không cách nào che giấu được.

Trời vừa tối, bên trong biệt thự đã lục tục lên đèn. Ngoại trừ tiếng gió rì rào thổi qua tán cây, toàn bộ đều chìm trong yên tĩnh.

Giữa khung cảnh lặng im tuyệt đối đó, Lạc Hợp một mình băng qua rừng.

Thảm cỏ dày đặc, hơi lộ vết nước, bước chân giẫm lên phát ra âm thanh rõ ràng, chẳng bao lâu đã bị thấm ướt. Lạc Hợp không để ý, mắt và tai y đều trống rỗng, hết thảy suy nghĩ bề bộn kẹt lại nơi cửa tim, như cái máy phát thanh cũ phát ra tạp âm khiến lòng người sầu lo.

Ngây ngốc trong một hoàn cảnh mất khống chế quá lâu, con người dường như cũng sẽ thoái hóa, thoái hóa ra một ít bản năng động vật.

Lạc Hợp cảm thấy, y như một lòai động vật nào đó trốn dưới lòng nước, có thể ngửi được mùi vị bão táp sắp kéo qua.

Y rất bất an.

Có gì đó không tự nhiên. Có gì đó đã bị bỏ sót hoặc che đậy. Một thứ gì đó vô cùng trí mạng.

Lúc Lạc Hợp cảm thấy bất an, sẽ bắt đầu chải vuốt thật cẩn thận tình hình hiện tại và nghĩ kế hoạch cho tương lai.

Hiện giờ đã có thể xác định có ba con Sói. Trong đó Tiêu Hàn Khinh là Sói Laser, đã hành quyết. Lâm Sơn Chi có thể là Sói Độc, đã hành quyết. Vậy chỉ còn lại con Sói thứ ba, vũ khí không rõ ràng, đến nay mới giết một người là Thường Hoài Cẩn.

Tối qua Tiêu Hàn Khinh bị giám thị, vậy kẻ tập kích Triệu Luân, là con Sói thứ ba sao? Nếu kẻ đó vì vũ khí mất hiệu lực mà tạm thời rút lui, vậy con Sói thật sự đã giết người là ai?

Có lẽ Lâm Sơn Chi căn bản không phải Sói Độc, Sói Độc là một kẻ khác. Có lẽ Tiêu Hàn Khinh tuy bị giám thị, vẫn có thể cho kẻ khác mượn vũ khí thay cô ra tay, người mượn kia là Thiện hay Sói đều có khả năng.

Về phần Lâm Sơn Chi, thái độ lấp liếm của cô rất đáng ngờ, động cơ và thời cơ giết người đều rõ ràng, vô cùng khớp với suy luận. Nhưng còn Tiêu Hàn Khinh, Lạc Hợp có chút nghi hoặc. Bởi vào ngày Ngụy Tử Hư bị tập kích, cô ta có chứng cứ vắng mặt rõ ràng. Có năm người nhìn thấy cô đi ra từ trong phòng mình ở tầng một, mà ở tầng một thì không có cách nào ngắm trúng Ngụy Tử Hư được.

Vậy chính là có kẻ đã thay cô giết người, kẻ đó và kẻ hôm qua thực sự ra tay là cùng một người sao?

Lạc Hợp đi tới nghĩa địa, cạnh bia mộ vẫn còn lưu lại vết laser. Y lần theo đi về phía trước, quả nhiên lúc tiến vào rừng cây thì nhìn thấy một dấu cháy khác. Y đứng cạnh đó ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào ba căn phòng trên tầng hai biệt thự.

Từ lần thẩm phán ngày thứ tư Lạc Hợp đã thấy nghi ngờ, Ngụy Tử Hư nói lúc hắn đang cầu nguyện thì bị Sói tập kích. Con Sói đó quả thực rất kém, hắn đứng nguyên một chỗ còn không bắn trúng. Nhưng nghĩa địa cách biệt thự chỉ có mét còn không ngắm chuẩn, tại sao vào đến rừng cậy cách tận mét lại bắn trúng?

Lạc Hợp liếc mắt, hai nơi xuất hiện vết cháy và biệt thự cơ hồ tạo thành một đường thẳng. Ngụy Tử Hư nói dưới tình thế cấp bách hắn chỉ muốn chạy ra ngoài tầm bắn, vậy lượn vòng tỏa ra hai phía không phải dễ tránh laser hơn sao, tại sao phải chạy thẳng về phía trước? Đương nhiên, cũng có thể do hắn cảm thấy chạy đường thẳng sẽ nhanh hơn.

Còn một khả năng nữa. Trong đầu Lạc Hợp lúc ẩn lúc hiện vang lên một âm thanh, nói với y khả năng lãnh khốc vô tình kia.

Chính là bởi quỹ tích laser là một đường thẳng. Hắn đang chạy dọc theo quỹ tích đó.

Ý nghĩ hoang đường này vừa mới xuất hiện, Lạc Hợp liền quẳng nó ra sau đầu. Sao có thể, vậy chẳng khác nào tự sát à.

Chủ động muốn chết, nhưng không phải hắn cũng không chết sao?

Khi nào một người sẽ chủ động đi tìm chết, trong tình huống hoàn toàn khỏe mạnh và chưa hề mất hết hy vọng? Khi hắn có thể dùng cái chết giả đó đạt được lợi ích, hơn nữa, còn biết chắc chắn mình sẽ không thật sự chết đi.

Nhưng làm sao Ngụy Tử Hư có thể đảm bảo bản thân sẽ không chết, Sói sẽ không nhân cơ hội mà trừ khử hắn luôn? Bởi vì họ đã thỏa thuận từ trước? Tại sao Sói phải thỏa thuận với Ngụy Tử Hư, Ngụy Tử Hư cũng đâu phải Sói.

Ngụy Tử Hư không phải Sói? Lạc Hợp nheo mắt lại. Tại sao tiềm thức y vẫn luôn cho rằng Ngụy Tử Hư không phải Sói?

Lạc Hợp luôn có thói quen tính trước khả năng xấu nhất, mỗi người đều bị y giả định là Sói, sau đó mới dùng sự thật từ từ rửa sạch hiềm nghi cho họ. Nhưng chỉ có Ngụy Tử Hư, là y chưa từng hoài nghi.

Đến chính y cũng không ngờ được.

Từ khi nào bắt đầu tín nhiệm Ngụy Tử Hư như thế?

Là bởi biểu hiện nhu nhược của hắn tối ngày thứ nhất quá mức chân thực? Là bởi hắn vẫn luôn bỏ quyền trốn tránh đẩy người khác vào chỗ chết? Là bởi bộ dáng hiền lành vô hại của hắn thể hiện ra quá mức tự nhiên?

Đến lúc chuyển dời lực chú ý lên người Ngụy Tử Hư, Lạc Hợp mới đột nhiên nhớ lại hết thảy những cảm giác không hài hòa mà y từng cảm nhận được trên người hắn.

Ngày thứ nhất, y cảm thấy bề ngoài Ngụy Tử Hư và thân phận tội phạm của hắn rất không hài hòa, đơn thuần do Ngụy Tử Hư để lại cho người khác ấn tượng ban đầu quá tốt đẹp. Sau đó là sự không hài hòa giữa ngoại hình khác thường và tính cách vô cùng bình thường, khiến người ta rất khó tưởng tượng nổi quá trình trưởng thành của hắn. Sau đó, y và Ngụy Tử Hư thân thiết hơn, y dường như phảng phất chạm đến một vài điều mơ hồ còn chìm sâu dưới bề mặt tảng băng nổi.

Hết thảy đều là những nước đi rải đầy cạm bẫy, tín ngưỡng Chúa mà không tín nhiệm pháp luật, khiến Lạc Hợp mơ hồ phát giác ra một ít khuynh hướng nguy hiểm.

Nội tâm hắn, cũng thật thà giản đơn như gì hắn biểu hiện ra ngoài sao?

Vậy Ngụy Tử Hư chính là con Sói thứ ba? Đáp án là phủ định. Lúc Thường Hoài Cẩn bị giết hắn ở bên ngoài, có chứng cứ vắng mặt rõ ràng.

Vậy hắn là cái gì đây? Có kẻ nào đó đã bị xử tử thế mạng cho hắn sao, nhưng những con Sói khác giết người đều có thể phân tích đến thuận lý thành chương, dấu vết của hắn lại hoàn toàn biến mất, không chút kẽ hở. Chẳng lẽ, cũng đều do một tay hắn sắp đặt?

Dù đã cân nhắc đến khả năng này, vô vàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lạc Hợp, nhưng y vẫn theo bản năng kháng cự lại, không cách nào tiếp thu giả thiết Ngụy Tử Hư là Sói. Mà tâm lý chống cự này khiến y càng thêm nghi hoặc với chính bản thân, tại sao Ngụy Tử Hư lại có ảnh hưởng lớn tới y như thế, do tình cảm chủ quan áp chế lý trí sao?

Đại khái là bởi, nếu Ngụy Tử Hư thực sự là Sói, thì quá mức nguy hiểm rồi.

Lúc hắn giết người cũng sẽ mang theo biểu tình câu nệ lễ phép như vậy sao?

Một mặt hãm hại người khác, để họ bị trừng phạt tàn khốc, một mặt thành kính quỳ trước mộ họ cầu nguyện?

Trong lòng hắn châm biếm cười nhạo, ngoài mặt vẫn từng tiếng từng tiếng tôn kính mà gọi y "Giáo sư Lạc"?

Một trận gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng ôn nhu, Lạc Hợp lại không rét mà run.

Y vẫn luôn cho rằng Ngụy Tử Hư đơn thuần như ngọn gió đêm nay, lúc này mới phát hiện đó chỉ là khí lưu chuyển động bên bờ cơn bão. Ngụy Tử Hư e rằng, hoàn toàn không giống như những gì y vẫn luôn nhìn thấy bên ngoài.

Tầng hai, rèm cửa mở một nửa, Ngụy Tử Hư cuộn mình phía sau, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Lạc Hợp.

Cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Tử Hư quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như trước. "Mời vào."

"Tối nay hình như không có ai muốn xuống bếp ăn cơm, tôi mang phần của cậu tới." Bành Dân Tắc nói, trên tay bưng một khay gỗ. Anh đi đến bên bàn đọc, chưa thấy người đâu, quét mắt một vòng mới phát hiện Ngụy Tử Hư ngồi trên bệ cửa sổ, lưng dựa vào tường, một chân buông xuống, cuốn sách đặt trên đùi, bàn tay trắng nõn vịn sau gáy sách.

"Sao lại ngồi trên cửa sổ đọc sách thế?"

Ngụy Tử Hư cười với anh. "Phong cảnh đẹp."

Phong cảnh đẹp, thế sao lại kéo rèm? Bành Dân Tắc khẽ cau mày, người này thật sự có một ít thói quen kỳ quái. "Hạch đào xào đu đủ xanh. Cậu tự tay bóc vỏ, qua đây nếm thử thành quả lao động của mình đi."

"Ừ." Ngụy Tử Hư vui vẻ nói, nhảy xuống khỏi bệ cửa. Hắn rất hay cười, lâu dần, Bành Dân Tắc cũng không rõ là hắn đang vui hay chỉ đơn thuần thể hiện sự lễ phép. Nhưng khuôn mặt tươi cười đó thực sự quá hợp với Ngụy Tử Hư, hắn vừa cười một cái, Bành Dân Tắc đã không rời mắt được.

Hai người ăn xong cơm tối trên bàn đọc sách.

Chờ Ngụy Tử Hư lau miệng, Bành Dân Tắc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, Ngụy Tử Hư lại gọi anh một tiếng. Anh quay đầu, thấy Ngụy Tử Hư cầm một lọ kẹo. "Dân Tắc, muốn ăn kẹo không?"

Bành Dân Tắc không nhớ Ngụy Tử Hư còn thích ăn kẹo, hỏi: "Ở đâu ra vậy?"

Ngụy Tử Hư nâng lọ. "Lúc xế chiều Giáo sư Lạc nói muốn lục soát xem Tiêu Hàn Khinh giấu vũ khí ở đâu, mấy phòng công cộng đã tìm xong một lượt, cuối cùng chỉ còn phòng cô ta. Bọn tôi rất may mắn, thử mật mã nửa tiếng đã ra rồi. Nhưng vẫn không tìm thấy vũ khí. Trong phòng có nhiều lọ kẹp lắm, cái lọ hình bò sữa kia cũng có, tôi tiện tay cầm một cái về."

"Cậu lấy về làm gì." Bành Dân Tắc không vui. "Đồ của người chết, xui lắm, mau vứt đi."

"Không sao mà, Dân Tắc." Ngụy Tử Hư cười cười an ủi. "Cái này rất sạch sẽ."

Nhìn Bành Dân Tắc có vẻ không muốn ăn cùng. Ngụy Tử Hư cúi đầu, vặn mở nắp bình, thò tay vào đảo loạn, lấy ra một viên kẹo màu tím. Viên kẹo nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay hắn, phía dưới logo in một hàng chữ: "Vị mơ".

Người phụ nữ kia có một ít sở thích rất rõ ràng. Thích kẹo vị mơ, thích nụ hôn mang vị mơ, thích thu thập những lọ kẹo có hình dáng xinh xắn. Có lẽ chính bởi có những điều yêu thích rõ ràng như vậy, mới đắp nặn ra một con người đầy sức sống. Ngụy Tử Hư vân vê viên kẹo. Hắn lại không giống như vậy. Hắn là kẻ ba phải thế nào cũng được, thật thật giả giả, sự ngụy tạo tối tăm đó dần dần đồng hóa Ngụy Tử Hư, khiến bản thân hắn cũng trở nên mơ hồ không rõ, rốt cuộc chỉ còn là hữu danh vô thực.

"Dân Tắc, một người chết đi, thứ gì về người đó có thể lưu giữ lại đây?"

Bành Dân Tắc sững sờ, Ngụy Tử Hư rất ít khi thảo luận với anh những chuyện không đâu. Anh ngẩng đầu nhìn lại, Ngụy Tử Hư vẫn đang dán mắt vào viên kẹo, bờ môi hơi mím, trên mặt hiện lên nét u sầu nhàn nhạt. "Là vật? Nhưng ngoài người nhà sẽ còn ai bảo quản đồ vật của hắn chứ. Là ký ức? Nhưng đại não hoạt động sẽ sản sinh ra các xung điện thần kinh, càng dễ dàng tổn hại hơn so với đồ vật. Thật ra chẳng có gì cả, thứ có thể bảo lưu lại, thật sự chẳng có gì cả."

Ngụy Tử Hư tự lẩm bẩm một mình, ngữ điệu bình tĩnh tự nhiên, lại khiến Bành Dân Tắc cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Vỏ kẹo bị bóc ra, vặn vẹo méo mó, tựa như khinh khí cầu khô quắt lại, kiệt sức không cách nào bay lên được. Ngụy Tử Hư am hiểu giết người, lại không am hiểu tưởng nhớ. Hắn tự cảm thấy bi thương cho chính mình. Lúc này, hắn chỉ muốn lấp đầy lồng ngực ngập tràn cay đắng bằng một chút vị ngọt.

Vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, thấm tận ruột gan, khóe miệng hắn dường như cũng vô thức cong lên.

"Ngon lắm."

Rừng cây u tối, Triệu Luân vội vàng chạy đến. Dọc theo con đường ngày hôm qua, rốt cuộc ở nơi sâu thẳm trong rừng gặp được người kia. Triệu Luân vừa nhìn thấy thì bình tĩnh lại. "A, cuối cùng cũng đến. Hôm qua gọi tôi ra lại không thấy cậu đâu, tôi còn tưởng hôm nay cũng bị cho leo cây chứ."

Người kia cười cười: "Hôm nay có chuyện muốn nói với cậu."

Triệu Luân nghỉ ngơi một lát, than phiền nói: "Có chuyện gì không thể nói trong phòng sao? Hôm qua con ma-cà-bông kia đánh lén tôi đấy, may mà tôi mạng lớn, thật sự dọa chết người mà."

"Không được, chỉ có thể nói bên ngoài." Anh cắt ngang Triệu Luân, ngữ điệu cứng rắn.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhanh một chút đi, tôi lo con ma-cà-bông kia chưa chết, sẽ lại ra ngoài chạy lung tung." Triệu Luân thúc giục, nhìn anh đột nhiên trở nên trầm mặc, không khỏi cũng bắt đầu gấp gáp, gọi tên anh ra khỏi miệng.

"Lục Dư?"

==================

Gợi ý pass chương sau: Ngụy Tử Hư nói hạt gì nhìn giống con mắt? chữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio