Sau khi phá tung lòng giam Dương chồng của Thúy sử dụng sức mạnh từ Ám thuộc tính biến dị chiến đấu với đám lính gác Nhân Ngưu.
Vốn ban đầu cả hai đã đặt lòng tin vào Ngưu Tôn rằng hắn sẽ giúp họ thoát khỏi nơi đâu.Với danh nghĩ được bảo vệ bởi hoàng tử hai người bọn họ ngây thơ chấp nhận dù gì tuổi đời của họ cũng chỉ mới sự đời cũng đã trải qua nhưng dù gì cũng vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Nhưng hiện tại đã hai tuần trôi qua hai người họ vẫn chưa được thả ra còn tên hoàng tử kia cũng mất biệt.Thất vọng cộng thêm việc thấy người phụ nữ của đời mình bị tổn thương Dương hắn quyết định sẽ dùng chính thứ sức mạnh hắn căm hận để thoát khỏi đây.
Bước trên con đường với không sự chỉ dẫn hai người họ đi cùng nhau nhưng bị khoảng cách của thuộc tính biến dị tách nhau ra.Sau vụ nổi loạn lúc này một phần sức mạnh vô tình bay đến Thúy khiến nàng ta bị tổn thương nặng trên người bởi thế việc chiến đấu của Dương lúc này cũng không thể tùy tiện dù sức mạnh của hắn cũng không ở hạng xoàng.
- Ta nên đi đâu đây?
Người đàn ông của gia đình lên tiếng hỏi vợ.Bản thân Thúy cũng không phải vô dụng.Dù nàng không mạnh như Dương nhưng nàng ta lại rất khỏi về trí óc.Bởi thế mới với danh tiểu thư con nhà quyền quý chứ.
Cố gượng nỗi đau nàng trả lời:
- Em nghĩ ta nên đi đến nới có ánh sáng lớn nhất.Rất có thể đó là lối ra cho chúng ta.
Nói xong cả hai cùng hướng về phía trung tâm tầng hai mà tới.Trên đường đi cả hai gặp khá nhiều Nhân Ngưu canh gác nhưng đều bị Dương đánh hạ.Tất nhiên hắn cũng không ngu ngốc mà không biết kiềm chế sức mạnh làm hại cho Thúy.
Bước tới trung tâm một ngôi đền nhỏ nằm ở chính giữa với không một người canh gác.Dương vừa bước lên một bước thì bị Thúy cản lại.Nàng ta giơ lên tay phải niệm phép sau một lúc bàn tay nàng phát lên một nguồn ánh sáng thứ ánh sáng hòa nhập vào không gian.
Một làn sóng vô hình đánh rộng khắp khu vực.Một loại thông tin truyền đến Thúy.Nàng ta thả lỏng cơ thể nói với chồng:
- Khu vực này không hề có bẫy.
- Vậy chẳng phải quá thuận lợi rồi sao?Chúng ta đi thôi!
Dương hắn vội vàng mời gọi Thúy đi cùng mình có thể hắn đã quá mệt với nơi này.
- Nhưng quá an toàn là một sự nguy hiểm tìm tàng sao?
- Chả sao cả dù có nguy hiểm đến đâu anh cũng sẽ bảo vệ em!
Dương hắn vỗ ngực đáp.
Thế là cả hai cùng đi tới ngôi đền.Bước vào ngôi đền bên trong là một chiếc bàn nhỏ với ký tự chữ cái kỳ lạ.Giữa là một phần lỏm như để vật gì vào.
Thúy vừa nhìn liền suy đoán đây là thứ giúp họ thoát khỏi đây.Nàng ta quay sang nói với chồng:
- Có vẻ chúng ta phải có được vật ở giữa thì mới có thể thoát ra ngoài!
- Đúng vậy cô bé!
Một giọng trầm đến đáng sợ từ ngoài đền phát ra.Hai người họ quay sang thì một cú vật khủng bố đánh nát cả ngôi đền.
Không kịp hiểu chuyện gì hai người bọn họ đã bị sức mạnh đánh văng đi cùng đống đổ nát của ngôi đền chỉ còn sót lại mỗi chiếc bàn.
Nhanh chóng tỉnh dậy Dương quay sang hỏi Thúy nhưng tất nhiên là không hề có đụng chạm:
- Em có sao không?
Không lời đáp lại hắn thừa biết vợ hắn đã bất tỉnh hoặc tệ hơn.Thở một hơi dài trong sự kìm chế Dương lấy đống đổ nát xếp lại che cả người Thúy.
Sau đó hắn quay sang nhìn tên đã đánh họ lúc nãy.Không bị bất ngờ trước vóc đáng khổng lồ Dương hắn hét lên:
- Lần này đánh boss không được em chứng kiến rồi!
Hai tay Dương phủ đầy màu đen đôi mắt cũng chuyển sang màu đen huyền.Cả hai không ai nói thêm câu gì nên cuộc chiếc bắt đầu.Và bằng một lý do thần kỳ nào đó Dương và cả tên Ngưu Ma Vương đều lao đến chỗ bọn Long.
Trở lại lúc này trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám người lạ mặt Dương mặc kệ mọi thứ tập trung vào việc dùng hai bên bóng tối đâm thẳng vào người Ngưu Ma Vương.
Tên Ngưu Vương thì thân hình vốn dĩ đã to lớn cộng thêm việc di chuyển đầy kỳ lạ của Dương khiến Ngưu Vương chẳng thể đánh trúng được hắn phát nào.Bởi thế mà việc duy nhất tên Ngưu Vương này có thể làm là lao vào những bức tường với mong muốn đánh trúng Dương.Nhờ vậy mà họ đã bất ngờ lao đến chỗ bọn Long đúng lúc.
- Tao đã quá mệt mỏi với chuyến đi này rồi mày có biết không!!!!Tao muốn được về nhà sống cùng vợ cùng con!Tao muốn được nhìn thấy con tao!!!!!!!
Vừa đánh Dương vừa hét lên có vẻ hắn đã bị cảm xúc chèn ép rất nhiều đến bây giờ mới có thể bộc lộ hết.
Trong sự hỗn chiến Long quan sát kỹ thấy cách chiến đấu của Dương rất kỳ lạ.Cứ mỗi khi Ngưu Vương chạm gần tới Dương thì như có một màn ảo ảnh làm biến mất hắn.Như thể hắn ẩn nấp sau bóng tối.
Đúng với lý thuyết của Long, Dương hắn vốn có Ám thuộc tính biến dị cho hắn khả năng hòa làm một với bóng tối.Dù không phải làm toàn bộ nhưng vẫn đủ cho hắn trở thành bóng tối trong vài giây và xuất hiện ở điểm có bóng tối gần đó.
Sau khoảng trăm nhát đâm thì tên Ngưu Vương đã đánh trúng được Dương.Dù chỉ là tình cờ đánh vào bản thân nhưng lại vô tình trúng vào hướng di chuyển của Dương nên bản thân hắn đã lĩnh một lượng sát thương rất lớn.
Cơn đau kịch liệt hướng tới khiến Dương phản ứng di chuyến trong bóng tối ra xa Ngưu Vương.Vài giây sau đó Dương xuất hiện tại điểm cách Ngưu Vương cỡ chừng mét.
Vừa xuất hiện những giọt máu rơi trên quãng đường di chuyển cũng xuất hiện theo.Từ góc nhìn của Tiểu Tỵ Dương như không có vẻ như nhận sát thương ngoại trừ cái miệng đầy máu.Nhưng đối với chuyên gia Long và Sát Điêu thì khác.Cú đấm lúc nãy của Ngưu Vương đã hướng thẳng đến ngực của Dương và chắc chắn lúc này toàn bộ xương ngực của hắn đã gãy toàn bộ.
Biết bản thân không còn khả năng chiến đấu nhưng nếu dừng lại ở đây thì chỉ hắn còn đáng gì mặt đàn ông.Bởi thế lần nữa hai bên bóng tối hiện rực lên nhưng chưa bao lâu thì từ phía hoang tàn ở cổng thành phát ra âm thanh:
- Dừng lại đi Dương!
Thấy vợ mình không sao Dương chuyển nhanh ánh mắt thù hận sang vui vẻ.Tên Ngưu Vương thấy sự bất cẩn liền hướng cơ thể to tướng lao đến tấn công.Cùng lúc đó đống hoang tàn cổng thành bất ngờ sập xuống.
- Thúy!
Dương hét lên trong khi đôi chân vừa bước được hai bước thì xương ngực đã đâm thẳng vào phổi.Cả người hắn ho ra máu ánh mắt vô vọng khi phải ngã thay vì cứu người mình yêu.
Long thấy vậy không chần chừ sử dụng Thần tốc Bộ pháp lao thẳng đến Thúy cứu nàng ta khỏi đám đổ nát.Bất ngờ trong lúc di chuyển Ngưu Tôn từ đâu xuất hiện dù chuyển động của hắn chậm hơn Long nhưng đây là mười giây Thần tốc ước chừng Ngưu Tôn còn nhanh hơn Long ở trạng thái bình thường.
Hai người họ nhìn nhau trong nháy mắt họ như vừa trao đổi điều gì đó.Sau mười giây Long cứu Thúy thoát khỏi đám đổ nát Ngưu Tôn lao tới dùng cây gậy vắt trên người đâm thẳng vào sọ của Ngưu Vương.
Thân ảnh nhỏ bé của Ngưu Tôn nhưng với sự uyển chuyển việc đâm vào đầu Ngưu Vương sau trăm vết thương thì cũng không quá bất khả thi.
Không lây Ngưu Vương ngã quỵ xuống hướng ánh mắt yếu ớt nhìn Ngưu Tôn mở miệng nói:
- .
- Triều đại của ông sụp đổ rồi!
Nói xong Ngưu Tôn rút ra cây gậy khiến máu bắn ra tung tóe.Không chần chừ Ngưu Tôn lục lọi khắp người Ngưu Vương sau đó quăng cho Dương đang ngồi gục một phiến đá xanh và nói:
- Như thõa thuận cánh cửa của ngươi đây!
Trước sự ngỡ ngàng Ngưu Tôn bước qua Long vẫn còn đang đỡ Thúy.Bọn họ không nói với nhau một lời nào mà lẳng lặng rời đi.
Phải mất rất lâu mọi thứ mới lắng xuống Thúy lúc này mới chợt nhận ra vị hôn phu của nàng đang nằm gục trên vũng máu tươi.
Nàng ta hốt hoảng chạy tới giơ bàn tay lên niệm phép cứu hắn.Nhưng Long lúc này đã vội vã đánh bàn tay Thúy một cái nói:
- Lấy ánh sáng chữa trị bóng tối!Mày có bị ngu không?
Nói xong Long lấy trượng hồi phục gõ một cái xuống đất chữa trị cho cả Dương và Thúy.Bỏ mặc người phụ nữ đang ngồi khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Áp lực từ nguyên tố đã không còn hơi thở của họ đã bình thường trở lại.Những tổn thương của hai bọn họ đã không còn.Dương lúc này chậm chạm vào Thúy không một sự bài xích nào xảy ra hắn cố gắng nén nỗi đau từ vết thương lao đến ôm trầm lấy nàng.
- Thúy!
Từ khi họ gia nhập PO họ đã không thể chạm vào nhau.Bởi thể mới thấy tình yêu sau khi bị chia cách không làm nó yếu đi chỉ làm nó mạnh hơn và rực sáng hơn khi trở lại.
Long im lặng ngắm nhìn họ.Ngay cả Sát Điêu cục đá chục năm lúc này vẫn khúc khích nhìn cặp uyên ương này.