Trong căn phòng có đủ loại áp phích của Marvel, trên mặt bàn có một bản<>.
Có một thiếu niên mở cửa phòng ra, bước vào từ bên ngoài, vứt cặp sách màu đen về phía ghế sofa, sau đó hướng về phía giường nơi có một cái máy chơi trò chơi hình người và bước vào.
Thuần thục đóng máy chơi trò chơi lại, sau đó bấm mấy cái nút trên máy chơi, chẳng mấy chốc tinh thần của hắn được kết nối đến thế giới trò chơi thông qua máy chơi trò chơi.
...…..
[Đăng nhập vào]
[Nhân vật: Đầu số bầu bĩnh]
[Chủng tộc: Cẩu Đầu Nhân]
[Xác nhận đăng nhập]
.....
Một con chó thủ lĩnh mở mắt, ngồi dậy trên mảnh đất trống, trên đầu con Cẩu Đầu Nhân có mấy chữ [ Đầu số bầu bĩnh].
Ngay bên cạnh hắn có một con địa tinh khuôn mặt buồn khổ nói chuyện với một người ở bên cạnh:
"...Cho nên nhà ở trong thôn ta, cha ta vừa bị đóng, mẹ ta thì mới bắt đầu, công việc chưa hoàn toàn thuần thục! Trò chơi này quá cứng nhắc! Làm trật một cái, phòng ở sẽ bị đóng!"
Con địa tinh đó nói xong, cầm tấm khiên vứt xuống đất, một con địa tinh khác liền vui vẻ đi theo nói:
"Ta lần này kiểm tra toán được điểm cao nhất, ta nói với lão thầy của ta là ta học toán học trong trò chơi, hắn cho là ta đùa hắn."
"Đừng nói nữa, từ khi ta chơi trò chơi này, tiếp xúc đến ngành học còn nhiều hơn so với lúc học ở trường...…."
Mấy con địa tinh ở bên kia nói chuyện, Đầu số bầu bĩnh lắc lắc đầu để tỉnh một chút, sau đó lấy từ trong ba lô ra một túi đất, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Toàn bộ căn phòng có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, tầng thứ nhất đã được thay đổi đẹp hơn, ở cổng treo một tấm bảng [vườn ươm nhà trẻ].
"Âu Thực Mâu! Bắt Cây Bảo!"
Đầu số bầu bĩnh hét to nhưng không được đáp lại. Hắn đi thẳng từ bức tường của ngôi nhà phía sau, có một vài con chim hai chân đang bị cột vào một thanh sắt, thanh sắt được cắm thật sâu xuống đất.
Đầu số bầu bĩnh miệng phát ra tiếng kêu chiêm chiếp thuần thục,
Sau đó từ chiếc túi lấy ra một loại bột cá xay hòa với bột đất đã được chuẩn bị và đặt dưới cái mỏ khổng lồ của con chim hai chân.
Con chim hai chân nhìn thấy đồ ăn được đưa ra, lập tức kêu:
"BI! BI!"
Một cái đầu dài mang theo một cái lưỡi hình móc câu, lập tức ăn hết số bột trên tay của Đầu số bầu bĩnh.
Nhiều lần liên tiếp như vậy, con chim hai chân kêu lên tiếng kêu thỏa mãn:
"Sha——! "
Con chim hai chân bên cạnh giống như hô ứng theo, kêu lên tiếng kêu đói:
"BI!"
Sau đó lại nghe được:
"Sha——!BI!... " liên tiếp.
"Người anh em, có thể đừng chơi chim hai chân được không! Chó bày ra kế hoạch ác ý này quả thật không yên lòng được!"
Trong phòng có người hét lên như vậy.
"Thật xin lỗi, xin lỗi, không chơi nữa."
Đầu số bầu bĩnh nghe có người nói vậy, liền ngượng ngùng xin lỗi, phía sau hắn có hai con địa tinh chạy tới.
"Này! Báo biển mới đến! Tranh thủ thời gian! Mau ra đây nhìn!"
Con địa tinh trên đầu có mấy chữ Âu Thực Mâu hét lên như vậy rồi phấn khích lôi kéo Đầu số bầu bĩnh.
"Nhìn cái gì? "
Đầu số bầu bĩnh lơ ngơ một chút.
"Nhìn Phi Không Đỉnh khổng lồ kìa!"
Âu Thực Mâu lôi kéo Đầu số bầu bĩnh cùng Bắt Cây Bảo đi theo phía sau đám người, ba người cùng chạy về hướng đến đại sảnh công trình ma năng.
Ở phía bên kia, đã có một đám người vây quanh, một vật có hình dạng to lớn rất đẹp, đại khái được gọi là Phi Không Đĩnh, đang đậu ở đó.
"Này..... Bọn hắn thật sự làm một cái thật lớn...…"
Đầu số bầu bĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt mình, cảm thán nói.
....
Đại sảnh yến tiệc ở Lâm Đông Thành.
Khi các người chơi ở trong ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng đang đứng vây xem Phi Không Đĩnh thì trong phòng yến tiệc,cả hàng dài tôi tớ đang trưng bày các loại đồ ăn lên trên bàn.
Còn có quái vật bùn nhão đang ngọ nguậy, dùng thân thể của mình đến quét dọn vệ sinh.
Dã thú chắp tay sau lưng, đứng ở chính giữa, ở bên cạnh là một địa tinh quản gia đứng ghi chép lại cuộc nói chuyện:
"...…. Đại nhân Bạch Tuộc hoàn là khách quý, lần này làm đại biểu của ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng chi hỏa, cần chú ý hơn những người khác một chút."
"Rất nhiều tiền bối dã thú!"
Con địa tinh kiểm tra ghi chép đứng bên cạnh nghiêm túc nói như thế.
"Nhưng ban đêm cần thêm nhiều hồng trà."
Dã thú nói.
Một quản gia người sói bước đến bên cạnh và nói với dã thú;
"Đã có rất nhiều lãnh chúa đến đây, thành chủ đại nhân nên để ngài giám đốc ra chiêu đãi trước một chút."
"Ta đã biết."
Dã thú chỉnh sửa lại một chút y phục của mình, nhanh chóng bước ra ngoài, từ bên trong nhìn ra đại sảnh yến tiệc bên ngoài, đã có mười mấy lãnh chúa hoặc đại diện của các lãnh chúa tụ tập ở phía bên kia.
Con thú đầu tiên liếc nhìn xung quanh một chút và nó không thấy bóng dáng làm hắn khó chịu, sau đó con dã thú nhiệt tình đi tới chào đón các lãnh chúa.
Khi các lãnh chúa đều tham dự bữa tiệc mừng, Hạ Lạc Khắc cũng ở trong Lâm Đông Thành, nhưng không phải trong phòng tiệc mà là một mình trong đại sảnh của thành chủ.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, bây giờ là thời gian ăn mừng của buổi tiệc, trong đại sảnh có rất nhiều thức ăn ngon, ngài không đi ăn, lại chạy khắp nơi trong đại sảnh không thích hợp? Ngoài ra, rõ ràng có thể mang theo tôi tớ đến, ngài cũng không mang theo, ta không thể nào hiểu được."
Bố Lỗ nói với dáng vẻ hoang mang.
"Ta chỉ xác nhận một vài thứ."
Hạ Lạc Khắc trả lời một câu, sau đó tiếp tục cầm cây trượng đi lại bốn phía trong đại sảnh.
Hạ Lạc Khắc đi vào một căn phòng, rất nhanh hắn nói:
"Ta tới để tìm thứ ta muốn."
Trong phòng là một cái rương có khóa, Hạ Lạc Khắc đi tới cái rương trước mặt, ma pháp được ấn ký trong tay chợt lóe lên, rồi cái hộp được mở ra, một con dã thú gầy yếu nằm trong rương, bốc mùi hôi thối.
"Dã thú? Con rể của thành chủ Lâm Đông Thành sao lại nhốt ở trong rương? Vậy ai ở bên ngoài kia? Hạ Lạc Khắc đại nhân đã sớm biết sao?"
Bố Lỗ kinh ngạc hỏi.
"Không, ta cũng không biết, ta chỉ đi theo lời thì thầm của Cổ Thần tìm đến." Hạ Lạc Khắc rất tùy ý nói:
"Khi còn trẻ, ta đã từng nhàn rỗi học được một số điều, ta đã không nghĩ tới việc cần dùng đến, lần trước cùng với Y Phù Lâm đến Lâm Đông Thành, có vẻ như ta đã nghe được, ta còn tưởng rằng ta nghe nhầm."
"Chờ đã, nơi này có Cổ Thần nói nhỏ? Làm sao tới được, ở đây không có vòng xoáy không gian, Cổ Thần không có khả năng ảnh hưởng đến nơi này?" Bố Lỗ thắc mắc hỏi những câu hỏi đó.
"Cái này ai biết được?" Hạ Lạc Khắc nhún vai, sau đó quay người lại, một bóng người đã đứng ở đó, một người sói với đôi mắt đỏ.
"Bố Lỗ, để các người chơi thấy Phi Không Đĩnh cất cánh, ngươi hãy chỉ đường và sắp xếp chỗ cho một số người, bố trí học bá tạo ra Phi Không Đĩnh lên phù văn ma pháp, ta lần trước cũng đã bố trí một lần, hắn cũng đã học xong."
Hạ Lạc Khắc đi về phía con sói rõ ràng bất thường, con người sói kia cũng lao tới, nhưng một tay của Hạ Lạc Khắc nắm lấy đầu con sói, đập vào bức tường ở bên cạnh và đầu người sói bị nhét vào tường, người sói đó cũng không có động tĩnh nào nữa.
Hạ Lạc Khắc phủi bụi trên vai và bước ra ngoài:
"Bản đồ chiến đấu lần này, độ khó có thể hơi cao đối với bọn hắn."
Hạ Lạc Khắc nói như thế.