Editor: Wave Literature
Một đợt ánh sáng dịch chuyển lóe lên, Bắt Rễ Bảo phát hiện ra là mình xuất hiện ở một mảnh đất trống.
Thân thể trần truồng, xung quanh là một mảnh đất trống, chỉ có mấy dãy phòng ở phía xa xa.
Mặc dù Bắt Rễ Bảo chưa từng chơi qua loại trò chơi ăn gà này, nhưng có xem qua, với lại loại hình trò chơi bốc lửa như vậy, nếu như không chơi qua, cũng đã sớm nghe nói qua nó như thế nào.
Bắt Rễ Bảo quan sát tứ phía, xác nhận không có ai, sau đó bắt đầu chạy đến dãy phòng cách đó không xa.
Hắn chạy không được bao lâu, vượt qua con dốc nhỏ, liền gặp được người cũng đang chạy đến đó như hắn. Không chỉ như thế, hai người kia vừa chạy vừa vung vẩy nắm đấm, đánh nhau kịch liệt.
Nhưng sát thương của cú đấm cũng có hạn, không ai là đại võ sư, cầm vũ khí và không cầm vũ khí tuyệt đối khác nhau một trời một vực.
Bắt Rễ Bảo không để ý người khác, tự mình liều mạng xông vào một căn phòng, dường như là dùng thân thể phá tan cửa, đụng phải một người đối diện. Bắt Rễ Bảo ngẩng đầu lên, chưa nghe qua tên, một yêu tinh, công hội là hữu hảo La Lỵ hỗ trợ đồng minh, chỉ xem tên thôi cũng đã có chút khuynh hướng phạm tội.
"Chết tiệt!"
Trong tay người kia cầm đoản kiếm, mặc trên người một quần da bó sát. Sau khi bị Bắt Rễ Bảo va vào người, trong mồm mắng mỏ, sau đó đâm đoản kiếm vào người Bắt Rễ Bảo.
Bắt Rễ Bảo không có vũ khí, lại bị người kia đâm liên tục. Trong lúc bối rối thì bị đoản kiếm đâm vào bụng và nhói lên, đâm không sâu, bởi vì không có cảm giác đau là sẽ không thấy đau đớn, nhưng tiếp tục để hắn đâm vào, Bắt Rễ Bảo biết mình sẽ không thể như thế được.
Hắn hung hăng phản kháng ngay, tay quay, kề tai nói nhỏ, húc gối vào háng các loại thao tác, chờ đến khi kịp phản ứng, dưới thân người đã không thể cử động. Trong lúc bối rối, vũ khí người kia bị Bắt Rễ Bảo đoạt lại, sau đó đâm chết đối thủ.
Hơn hết cũng không có thời gian cho Bắt Rễ Bảo nghỉ ngơi, vì cách đó không xa lại có người lao đến.
...
Nhìn trên đài từ đấu trường giác đấu thế giới phương Bắc, một nửa người ngồi lít nha lít nhít.
Với lại số người không ngừng gia tăng.
So với hai tháng trước, vụn vặt lẻ tẻ vài người, bầu không khí đều là dựa vào Vu Yêu dùng ma pháp ngụy trang, lúc này số lượng khán giả đơn giản có thể xem là kỳ tích.
Nhìn trên đài, một đôi vợ chồng dã thú trung niên, mang theo đứa con của họ, ngồi trên khán đài, quan sát đấu trường giác đấu, dùng thủy tinh ma pháp to lớn, dựng thẳng lên tứ phía, mỗi mặt là bốn khối chiếu hình ảnh. Trong màn hình sử dụng số lượng lớn chi nhãn ma pháp để tạo hình ảnh, chính là các người chơi đang ở trong sân đấu ra sức chém giết nhau, là hình ảnh nỗ lực ăn gà nướng.
Trong đó có hình tượng Bắt Rễ Bảo đang chiến đấu.
Máu, bạo lực, các người chơi đang chém giết nhau, hoàn toàn là hình tượng tràn đầy gạch men, các loại máu văng tung tóe, hành hình nổi lên, loại hình tượng hiếu kỳ này, rất có thị trường tại thế giới lòng đất.
"Người kia lợi hại thật!"
"Ta cũng nghĩ hắn sẽ ăn gà."
"Giác đấu vui vậy sao? Tại sao trước kia ta không biết."
Vợ chồng dã thú và con đang kích động trò chuyện với nhau, giật nảy mình, lộ rõ bản tính của gấu con.
Mà dã thú nam tính trong cặp vợ chồng không phải là người khác, chính là người mới đây bị nhiều vụ án vây quanh, các loại bí ẩn chưa được giải thích chỉ làm thêm đau đầu nhức óc, đội trưởng đội phòng vệ Tiểu Hoàn Tử.
"Chồng ơi, dạo ngày không phải anh bận nhiều việc sao? Tại sao lại đột nhiên quyết định mang em và các con đến đấu trường giác đấu xem biểu diễn vậy?"
Vợ của Tiểu Hoàn Tử là một nữ dã thú thục nữ tên là Cương Đản, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười ôn nhu nhìn Tiểu Hoàn Tử hỏi:
"Nếu anh đang bận, em cũng có thể nhờ lão Vương nhà bên cạnh đưa bọn em đến xem mà."
Tiểu Hoàn Tử săn tay áo:
"Công việc dù có bận rộn, gia đình vẫn phải chăm lo, với lại an ninh trật tự Lâm Đông Thành đã tăng cường thêm dạo này, cũng không còn bận rộn như vậy."
"Chồng thật là tốt."
Cương Đản hạnh phúc tựa vai Tiểu Hoàn Tử.
Chỉ là ánh mắt của Tiểu Hoàn Tử khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng nhìn xa trông rộng.
Ngươi cho rằng Tiểu Hoàn Tử đến là để gia đình hưởng thụ niềm vui thú sao? Hắn đến là để điều tra án!
Một lần vô tình, hắn phát hiện vợ của hắn thường xuyên đi xem đấu trường giác đấu cùng lão Vương nhà bên cạnh, ngay tại đấu trường giác đấu thế giới phương Bắc này. Nội dung mà bọn hắn xem, cũng chính là các nhóm sinh vật đỉnh đầu có các chữ quái lạ màu lục chém giết nhau hung tàn. Vợ hắn thường xuyên không về nhà để ngủ, thâu đêm suốt sáng xem giác đấu.
Tiểu Hoàn Tử nhướng mày, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Trải qua điều tra xâm nhập, thăm hỏi, phân tích tình tiết vụ án, vận dụng kỹ thuật chuyên nghiệp nổi bật của hắn, hắn phát hiện manh mối quan trọng, đó chính là vợ hắn và lão Vương nhà bên cạnh...
Nhìn những nhân vật giác đấu chính đều là người của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất!
Mới đây chỉ cần nghe được bốn chữ Vương quốc Vĩnh Hằng, Tiểu Hoàn Tử liền cảm thấy đau đầu, bởi vì những yêu tinh, Cẩu Đầu Nhân và Goblin. Từ sau khi xuất hiện tại Lâm Đông Thành, thì vì hắn mà mang đến áp lực công việc cực lớn, không chỉ như thế, còn phát sinh đủ loại chuyện không thể tưởng tượng được. Nơi này không đồng nhất để nói rõ chi tiết.
Dù sao chăng nữa, những đám người đỉnh đầu có chữ màu lục này, trực giác của Tiểu Hoàn Tử nói cho hắn biết, bọn hắn không đơn giản, tuyệt đối không phải là thứ đèn đã cạn dầu.
Cho nên, Tiểu Hoàn Tử mới tìm được một cơ hội như vậy, giả vờ cùng người nhà đến xem giác đấu. Vì chính là không để người khác nghi ngờ, trước mắt cho rằng kế hoạch đã thành công mỉ mãn, những nhóm yêu tinh, Goblin và Cẩu Đầu Nhân này hoàn toàn không phát hiện mình.
"Quao, tên kia thật là thê thảm, cõng một bao lớn đồ tốt, kết quả là bị người khác đâm chết."
"Yêu tinh này mạnh thật, giết liên tiếp người, mạnh vô địch."
"Chết cười mất, tên kia không biết dùng nỏ sao? Bắn không chính xác còn không bằng dùng đoản kiếm."
Khán giả chung quanh nhao nhao thảo luận hình ảnh trên màn hình.
Không ít người chơi nhìn thấy cách chơi mới lạ này, hồi hộp và kích thích, mỗi lần vơ vét nhà cửa đều giống như rút thưởng, chủ yếu nhất là nhìn những người chơi chim trĩ chiến đấu, khán giả thì có một kiểu người hận là không thể tự mình thoải mái tham gia.
Về việc vấn đề này có nguy hiểm hay không, trên khắp các bức tường của đấu trường giác đấu dán đầy những chữ:
"Cách chơi ăn gà luôn được các nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp giám sát toàn bộ hành trình, dũng sĩ giác đấu tham dự đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đầu được tiêm ma pháp đặc biệt, cực kỳ nguy hiểm, xin đừng bắt chước, nếu như bắt chước, chúng tôi không chịu trách nhiệm".
Mặc dù nguy hiểm, nhưng nhìn chơi rất vui, trong lòng ngứa ngáy.
Khán giả coi trọng sức mạnh, mà các người chơi cũng không biết bọn hắn đang chơi trò chơi, các cư dân thế giới lòng đất cũng đang vui vẻ xem bọn họ.
Bắt Rễ Bảo dựa vào cánh cửa, nín thở tập trung, tử tế nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vòng tử hôn mê đã từ từ thu nhỏ lại. Trước mắt đã thu nhỏ phạm vi bao quanh mấy căn nhà, mà người chơi còn lại, bằng vào việc nghe âm thanh của Bắt Rễ Bảo, vẫn còn tên!
Ăn gà đã gần ngay trước mắt.