Editor: Wave Literature
Bởi vì một câu này của Ma Căn, toàn bộ không khí trong đại sảnh phòng họp lập tức đọng lại, mà sắc mặt Ni Cổ Lạp Tư ngồi ở vị trí chủ nhân lập tức thay đổi, anh ta rất nghiêm túc nhìn về phía Ma Căn: "Đợi đã, Ma Căn tiên sinh, lời nói đùa này không vui chút nào, ngài đang bắt chước theo lời thoại của kịch bản "công phu chi vương" đúng không?"
"Không phải, trên thực tế là trước khi tới, tôi cũng xin ủy ban ác ma về cuộc chiến giữa thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, trong chuyện này đương nhiên cũng vận dụng một chút quan hệ, tôi tin rằng không lâu sau, Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ nhận được thông báo của ủy ban ác ma, đồng thời chính thức được trao quyền chiến đấu hợp pháp theo quy trình. Tiện thể nhắc lại, điều tôi xin chính là tử đấu. Sau khi tôi thắng lợi, tôi sẽ cướp đi tất cả tài phú và con dân của anh, tôi sẽ không giết chết bọn họ, tôi sẽ tra tấn bọn họ, để cho bọn họ trả giá đắt vì những gì từng làm."
Ma Căn hung tợn nói.
"Tôi không quá hiểu, con dân của tôi..."
Nhưng Hạ Lạc Khắc nhíu mày một cái, anh quay đầu nhìn về phía những người chơi bởi vì áp lực của mình mà không thể nói chuyện.
"Bọn họ đã làm cái gì khiến anh hận bọn họ như vậy, tôi nhớ là chúng tôi và Tát Mạch Nhĩ chiến đấu, ở mức độ nào đó, thậm chí chúng tôi đã cứu em trai của anh, hẳn là An Đức Lỗ là em trai của anh đúng không? Căn cứ vào tình huống tôi điều tra thì là như vậy."
"An Đức Lỗ? Hắn thế nào cũng không sao cả, tôi nói là anh, Hạ Lạc Khắc. Thứ tôi muốn là anh!"
Ma Căn đứng lên, hắn ta mở hai tay ra, lớn tiếng hô.
Dã thú đẩy xe lập tức phát ra tiếng "Ô?!", đồng thời hai tay lập tức bưng kín mặt mình, con ngươi vẩn đục lộ ra từ trong khe hở ngón tay, lộ ra vẻ khiếp sợ hưng phấn và chờ mong.
"Anh... Hắn ta..."
Cẩu Đản nhìn Hạ Lạc Khắc một chút sau đó lại nhìn Ma Căn một chút, sau đó cúi đầu, gật gật đầu rồi nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi liền dọn ổ nhỏ của mình đi."
"Vì để không tạo thành hiểu lầm không cần thiết, tôi cần giải thích một chút, có phải anh vì di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ mà tới không? Có vài điều tôi muốn nói cho anh biết rõ ràng, đó là dù tôi bị giết chết, anh cũng không lấy được di sản của đại ác ma La Cơ Lãng Khai Mễ."
Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói.
"Ngoài ra phải nói đến, nếu anh đã muốn đánh cuộc tất cả của mình tiến hành tử đấu với tôi, thì dù ủy ban ác ma không phê chuẩn đơn xin của anh, tôi cũng sẽ đồng ý yêu cầu tử đấu của anh, tôi và con dân của tôi sẽ ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chờ anh đến tấn công! Đúng rồi, có thể tiết lộ số tài sản cụ thể của anh cho tôi một chút được không?"
"Đợi đã, Hạ Lạc Khắc đại nhân, đối diện chính là thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa đấy! Hay là để Lâm Đông Thành chúng tôi đứng ra hòa giải một chút."
Ni Cổ Lạp Tư khẩn trương nói, anh ta còn đang làm dịu thùng thuốc súng giữa Hạ Lạc Khắc và Ma Căn, thế nhưng hiển nhiên không có khả năng thành công.
"Đối chiến với các người không phải thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, mà là thành phố ngầm của tôi, tôi đã sớm mua một thành phố ngầm gần đó, tôi sẽ dùng thành phố ngầm kia tới đánh bại thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ của các anh!"
Ma Căn đứng lên, lấy ra hai tờ vé, đặt xuống bàn phía trước mặt Ni Cổ Lạp Tư và Hạ Lạc Khắc.
"Đây là vé vào cửa buổi diễn ngày mai của tôi, hy vọng hai vị có thể đến cổ vũ, tạm biệt. Hẹn gặp ở chiến trường, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Nhìn bóng lưng không chút khách khí rời đi của Ma Căn, Ni Cổ Lạp Tư lộ ra biểu tình khó tin.
"Ma Căn... Thật sự thích diễn xuất đấy..."
Sau đó anh ta nhớ lại lời hẹn chiến đấu của Ma Căn và Hạ Lạc Khắc, nhanh chóng nói.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, mặc dù tôi biết ngài và con dân của ngài vô cùng anh dũng, thế nhưng sợ là sẽ có thương vong, vẫn nên đi tìm ủy ban ác quỷ khiếu nại một chút đi, những thành chủ thành phố ngầm và thượng vị ác ma khác cũng sẽ đồng ý lời khiếu nại của ngài, loại chiến tranh dã man này, tuyệt đối nên bị lên án!"
Ni Cổ Lạp Tư kích động nói.
Thế nhưng hiển nhiên Hạ Lạc Khắc không ủng hộ quan điểm của anh ta chút nào, Hạ Lạc Khắc vẫy vẫy tay, nói: "Yên tâm đi, Ni Cổ Lạp Tư, thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng tôi chưa từng từ chối lời khiêu chiến nào. Đương nhiên, tôi cũng hy vọng chuyện này không cuốn ngài và Lâm Đông Thành vào, các người chỉ cần bàng quan là được."
"Hạ Lạc Khắc đại nhân..."
Ni Cổ Lạp Tư lo lắng nói, nhưng Hạ Lạc Khắc đã giơ tay lên: "Không cần khuyên nữa, chuyện tốt như vậy tìm đến tôi, tôi không thể nào từ chối, liền như vậy đi, tôi về trước chuẩn bị chiến tranh đây."
Hạ Lạc Khắc nói xong, mang theo một đám người chơi cùng Cẩu Đản và Học Bá rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ để lại Ni Cổ Lạp Tư vẻ mặt ngơ ngác đứng đó.
Chuyện tốt?
Tin tức liên quan đến thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và Ma Căn khai chiến lập tức bùng nổ trên diễn đàn chính thức.
Trên diễn đàn có thể nhìn thấy các loại tiêu đề:
"Phiên bản quái nhân còn chưa kết thúc, chúng ta đến cả Ba La cũng không đánh, liền mở phiên bản mới?"
"Hệ thống thành chiến sắp đến! Hai thành phố ngầm sắp va chạm!"
"Duy Đa heo, các người có hâm mộ ghen tị chúng tôi điên cuồng thể nghiệm nội dung mới không!"
"Ai là người chơi của trận doanh Duy Đa Lợi Á, tôi muốn điên cuồng khiếu nại, mọi người cùng tôi đến chỗ dịch vụ khách hàng Hắc Long khiếu nại đi! Đội ngũ bắt đầu xếp hàng!"
"Thân là người chơi của Duy Đa Lợi Á, tôi chỉ muốn nói: Làm thế nào để chuyển trận doanh thế?"
Mà ở trong số những tiêu đề này, có một tiêu đề bị bao phủ bởi sóng triều.
"Tôi là A Phi, độ thành thạo vũ khí cấp mười."
A Phi nằm trong bóng tối, hơi thở của anh ta đều đều, cơ thể cũng không nhúc nhích.
Đại sư kiếm thuật Tiểu Hồ Tử đứng trong bóng tối, nhìn A Phi nằm dưới đất, nội tâm của ông ta có vô số nghi vấn không hiểu được.
Vì sao người tên là A Phi này rõ ràng đều đã bị tàn tật nặng, lại có thể có được ý chí cường đại như vậy, bất kể là huấn luyện gian khổ cỡ nào, anh ta đều có thể hoàn thành, thậm chí bởi vì huấn luyện khiến cho nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy xương, anh ta cũng không có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí khớp xương không ngừng vỡ ra, chỉ tính trị liệu ma pháp, mỗi ngày đều phải tiến hành hơn mười lần.
Cái loại cảm giác này giống như A Phi hoàn toàn không có cảm giác gì vậy, nhưng điều này là không có khả năng, trên thực tế trong lúc chiến đấu, A Phi rõ ràng có phản ứng với tổn thương do vũ khí gây ra, mà đây cũng nhu cầu tối hiểu nhất mà chiến sĩ cần có. Chiến sĩ đến cả vũ khí có chém lên người mình hay không cũng không biết, còn làm thế nào mà chiến đấu được nữa?
Kiểu huấn luyện giống như địa ngục nhân gian như vậy, khiến kỹ năng của A Phi đột nhiên tăng mạnh, không sợ chết không sợ đau không sợ mệt, thậm chí mỗi ngày còn có thể cười tủm tỉm, đại sư kiếm thuật cảm thấy mình sống uổng mấy chục năm, thậm chí dâng lên cảm giác sợ hãi đối với A Phi.
Huấn luyện ngắn ngủi cũng đã khiến đại sư kiếm thuật thấy được thành quả, kỹ năng chiến đấu của A Phi đột nhiên tăng mạnh, hiện tại thậm chí còn có thể tay không đánh bại hai hộ vệ canh gác bên cạnh, nếu như cấp cho tên A Phi này một món vũ khí, có khi tên hộ vệ cũng đã chết rồi!
Đương nhiên, khẳng định A Phi cũng sẽ bị trọng thương.
Thế nhưng đây cũng không phải điều quan trọng, quan trọng là... Ông ta thấy được vô hạn khả năng trên người A Phi, thời gian tới rất có khả năng anh ta sẽ trở nên nổi bật, vang danh khắp nơi, mà anh ta là đồ đệ của mình!
Đại sư kiếm thuật Tiểu Hồ Tử nhanh chóng bình tĩnh lại, nếu như có thể, ông ta rất muốn hiện tại liền cứu tỉnh A Phi, sau đó tiếp tục dạy học. Nhưng mà không ai có thể ép A Phi làm chuyện anh ta không muốn làm, đến cả ông ta cũng không được, ông ta chỉ có thể chờ anh ta từ từ tỉnh lại, mà bây giờ, thời gian cũng đúng lúc.
A Phi trước mắt từ từ ngồi dậy, không khác với thời gian đại sư kiếm thuật dự đoán là mấy.
"Mẹ kiếp, bên Vĩnh Hằng Quốc Độ xuất sắc như vậy, thật sự lợi hại, mình có thể tham gia thì tốt biết mấy, chờ mình làm nhiệm vụ này, mình muốn đi giết chết Á Sắt!"
A Phi một bên lẩm bẩm, một bên đứng lên, mà đại sư kiếm thuật đã thành thói quen với việc anh ta thường xuyên phát ra loại lẩm bẩm này, ông ta ném một cây kiếm đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt A Phi, thanh kiếm kia đã từng được khai phong.
"A Phi, hôm nay cậu bắt đầu thay đổi mục tiêu huấn luyện, mục tiêu của cậu chỉ có một."
Đại sư kiếm thuật Tiểu Hồ Tử không kìm được sự hưng phấn, run rẩy nói.
"Dùng hết tất cả phương pháp của cậu, đánh bại tôi!"
Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
Doanh địa bận rộn đã xây dựng ra ngô ra khoai, một đám gỗ và đá dựng lên phòng ốc, chỉnh tề xếp hàng dọc theo hai con đường.
Phần lớn người chơi đều có chút chứng ám ảnh cưỡng chế đối với xây dựng, hơn nữa ba con hamster hằng ngày tuần tra, người chơi muốn xây dựng bất hợp pháp cũng rất khó khăn.
Doanh địa năm nghìn người, lại trải qua hơn một tháng phát triển, phần lớn các người chơi đều đã dựa vào đôi tay cần cù của mình, dùng nhà của chính mình.
Vẻ tích cực này của mặt đất khác với sự chật chội của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, người chơi của Duy Đa Lợi Á có thể tận dụng đất đai tối đa, hiện tại, trên cơ bản một ngôi nhà nhỏ rộng mấy chục mét vuông, đồng thời sau này còn có thể tiến hành xây dựng thêm, mà thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ lại không rộng rãi như vậy, đây coi như là một quyền lợi của người chơi ở Duy Đa Lợi Á.
Ở bên ngoài doanh địa, tiểu đao thủ Ái Đức Hoa đang cố gắng núp mình xuống trốn trong rừng cây, khẩn trương quan sát mọi chuyện trước mắt.
Tiểu đao thủ Ái Đức Hoa, chưa bao giờ lo lắng cây trong rừng rậm sẽ bị chặt hết như bây giờ, không phải bởi vì bảo vệ môi trường, mà là bởi vì lo lắng không có rừng cây yểm hộ cho mình.
Lo lắng như vậy không chỉ có một mình anh ta, ở trong tầm mắt, một tên tinh linh trên đầu không có chữ màu xanh đang trách cứ một đám người chơi chặt cây, dường như là bởi vì phạm vi chặt cây của những người chơi này vượt qua hạn chế ban đầu, sau đó dẫn này các người chơi này, đi tới khu đốn củi khác.
Có điều những cái này không phải trọng điểm mà Ái Đức Hoa quan sát, trọng điểm của anh ta là ghi lại bản đồ của Duy Đa Lợi Á!
Trong mấy tháng này, tiễn đao thủ Ái Đức Hoa không phải là không có chút động tác nào, bị thiệt từ chỗ nào, liền cướp lại từ chỗ đấy! Đây là tín ngưỡng của anh ta!