Editor: Wave Literature
Chuyện xưa truyền kỳ của A Phi, đã trở thành câu chuyện được truyền bá trong khắp các quý tộc Ước Khắc Lĩnh.
Mỗi ngày A Phi ngoài việc phải tiếp nhận huấn luyện tàn khốc từ huấn luyện viên mà Công tước Ước Khắc Lĩnh tìm tới, thì còn phải tham gia các cuộc giác đấu đầy máu tanh, anh ta đã chiến đấu với đủ loại kẻ thù thuộc đủ loại chủng tộc khác nhau.
Nhưng cho dù chiến đấu có gian nan đến đâu, anh ta đều thắng, thậm chí vô số lần gần kề cái chết, có một lần ngay cả cổ cũng bị người ta đâm cho vài nhát, thống khổ gần như không thể hít thở được, nhưng sau đó vẫn vũ khí kết liễu đối thủ.
Sau cùng vẫn là mấy hộ sĩ trực chờ bên cạnh lao ra, cứu giúp cái khí quản của A Phi trải qua cơn bão tố, cuối cùng kỳ tích lại xuất hiện và anh ta lại được cứu về.
Nghe nói ngày đó công tước Ước Khắc Lĩnh, sốt ruột đến khóc.
Đương nhiên, chỉ là nghe nói mà thôi.
Mà uy danh của A Phi, rất nhanh liền truyền ra ngoài, bởi vì anh ta có đặc tính lúc đã ngủ thì có ai kêu cũng không dậy, nên tất cả mọi người đều gọi anh ta là "người ngủ say A Phi".
Chiến sĩ nô lệ có cá tính đặc sắc như vậy, đương nhiên không thiếu bị đánh, nhưng bị đánh đối với A Phi đã trở thành cơm thường, trường kỳ bị đánh cùng trị liệu, đổi thành người bình thường đã sớm điên rồi, nhưng A Phi thì không, không chỉ có không có điên, ngược lại anh ta còn càng ngày càng có quan hệ tốt với cai ngục.
Tựa như giữa người đánh và người bị đánh có sự xúc tiến tình cảm qua lại vậy.
Thậm chí có thể nói chuyện trên trời dưới biển với nhau.
"A Phi hả? Vì sao mỗi ngày cậu đều ngủ lâu như vậy?"
Đã từng có ngục tốt đối xử tốt với A Phi, lúc vừa quất roi quất A Phi vừa hỏi.
Còn về nguyên nhân quất anh ta thì không kể hết được.
Dù sao mỗi ngày đều quất anh ta vì đủ loại nguyên nhân, hoặc là vì A Phi tùy tiện lấy thứ này thứ kia, hoặc là vì muốn để cho A Phi chịu đánh mấy cái.
"Tôi gần đây khá bận, hết chuyện công việc rồi đến chuyện cuộc sống, tuy rất muốn từ chức chơi game kiếm tiền, nhưng ai biết "Thành phố ngầm" có thể còn mở nữa hay không, chẳng may ngày nào đó nói anh ta trái pháp luật, nhốt anh ta rồi cho anh ta xong đời luôn, một người đàn ông ba mươi tuổi khổ sở, trên có mẹ già, dưới có con trẻ, còn có tiền thuê phòng, áp lực quá lớn, không dám từ chức."
"Anh có từng nghĩ đến chuyện... rời khỏi nơi này không?"
"Rời khỏi nơi này ư? Không có khả năng, cả đời này cũng không có khả năng rời khỏi nơi này. Làm gì cũng sẽ không, kiếm tiền cũng sẽ không, chỉ có ở đây mới có thể chơi game thoải mái. Nơi này mọi người đánh nhau rất giỏi, làm cơm lại ngon, còn được miễn phí chữa bệnh, không có khả năng rời đi đâu."
Nghe được câu trả lời chẳng hiểu mô tê gì này, anh ta đại khái là bị đánh hỏng đầu rồi đi?
Mà ngay tại lúc Công tước Ước Khắc Lĩnh cho rằng chính mình có thể dựa vào A Phi kiếm được nhiều tiền, thậm chí ngay lúc anh ta báo danh với tư cách tham gia trận giác đấu sĩ dưới lòng đất tại vương đô, nhóm ngục tốt, đã làm ra một quyết định khá gian nan.
"Choảng... Két..."
Nhà giam bị mở ra, mấy ngục tốt đứng ở cửa ngục giam, mà lúc này, A Phi vừa lúc trong trạng thái logout, đang ngủ.
Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.
Bọn họ đi đến, bế A Phi đang ngủ say lên, cất vào trong một cái túi, sau đó mang lên xe ngựa, đưa ra ngoài.
Mấy người bọn họ cùng nhau chạy.
Bọn họ dịu dàng nhìn A Phi: "A Phi, cám ơn cậu, mấy ngày nay bởi vì có cậu, chúng tôi mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống!"
Trong lòng bọn họ nghĩ vậy, sau đó khi xe ngựa đã chạy đủ xa rồi, bọn họ mới ném A Phi tới một bụi cỏ ven đường.
"Ha ha ha! Cái lão già công tước mập mạp chết bầm kia bắt nạt bà xã của tôi, bắt bà xã của tôi phải giặt quần áo cho ông ta cả đêm, chúng ta đây liền ném mất cây rụng tiền của ông ta! Nhìn xem ông ta lấy cái gì đi tham gia trận giác đấu ở vương đô!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Lão Đại anh thật sự thông minh!"
"Lão Đại hiện tại chúng ta nên đi đâu đây?"
"Đi nơi nào cũng tốt hơn so với việc làm cai ngục cho lão mập mạp kia, trước tiên cứ làm thổ phỉ đã!"
"Được được được, làm thổ phỉ cũng không tồi, ngày nào đó bắt bà xã của lão già công tước kia lại, dám bắt nạt đại ca chúng ta, chúng ta cũng bắt nạt lại!"
Mấy người đã từng là ngục tốt vừa nói chuyện phiếm với nhau, vừa điều khiển xe ngựa đi càng lúc càng xa.
- --
Hai chân chim lao nhanh, toàn bộ kỵ sĩ võ trang, chạy trốn trên cồn cát.
Kỵ sĩ địa tinh, quơ trường thương, trong miệng phát ra tiếng hò hét, sau đó bị một kỵ sĩ dã thú mặc áo giáp sắt màu đen, một thương đánh bay ra ngoài.
"Giết sạch bọn chúng! Chúng ta sẽ là người thắng cuối cùng!"
Á Sắt cưỡi trên lưng chim hai chân, sau khi đánh bay một địa tinh đối thủ, hét to với ác người chơi đang kéo bè kéo cánh đánh nhau đằng sau.
Trận đấu trong giác đấu trường, không phải là người đứng thành một hàng, sau đó một trận công kích đối phương.
Mà là cách nhau khá xa, lần lượt bố trí binh lực, tiến hành công kích, mỗi một phương có ít nhất người.
Chỉ cần theo quy tắc là có thể hơi hiểu một chút chiến thuật của người chơi, sau đó rất nhanh đưa ra được sự phân phối tối ưu nhất, một đường tập trung binh lực người, bốn đường khác mỗi chỗ ít nhất người.
Còn nói cái gì mà chia đều binh lực gì đó, đều là vô nghĩa, chỉ có dùng một đường ưu thế tối đa đánh tan quân địch, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trợ giúp các đường khác, các đường khác phải cố gắng phòng thủ nhất có thể, dù sao điều kiện thắng lợi sau cùng là giữa sân chỉ còn lại thành viên của một bang hội.
Vô luận là Thành Trường An hay Liên minh Tiên phong đều chọn phương pháp chiến đấu này, Á Sắt bố trí binh lực tinh nhuệ tối đa trên cùng một đường, mà Thành Trường An thì chọn đường còn lại.
Hơn nữa để đảm bảo hiệu suất tác chiến lớn nhất, cho dù là Thành Trường An hay là Liên minh Tiên phong, bộ đội chủ lực đều là kỵ binh thuần một màu, tất cả các thành viên đều dùng chim hai chân.
Bởi vì chỉ có kỵ binh mới có thể đảm bảo lực cơ động cùng sức chiến đấu cao nhất.
Còn về phần nói từ đầu lấy đâu ra nhiều chim hai chân như vậy, đương nhiên là người chơi dùng tiền để mua rồi! Gần như toàn bộ số chim hai chân có thể mua được đều bị hai bang hội này mua hết rồi.
Mà sau khi song phương liên tục công phá tiêu diệt đối phương ở hai đường, thì bộ đội chủ lực của hai bên, cuối cùng cũng gặp nhau, thời gian đều là hơn mấy tiếng đồng hồ, cực hiển nhiên thực lực bang hội Thành Trường An đã có tiến bộ rất lớn trong khoảng thời gian này.
Nhưng dù sao Liên minh Tiên phong cũng là bang hội được thành lập do cao thủ nổi tiếng, hơn nữa Á Sắt còn là một trong hai đại gia, cộng thêm sau sự kiện thủy quân trước đó nữa, dẫn đến mối quan hệ gần đây giữa hai bang hội đã căng thẳng, bây giờ chiến đấu, song phương đều còn con bài chưa lật.
Mà con bài chưa lật này chính là bom!
Hiện tại trong trò chơi cho dù thực lực của người chơi có mạnh đến thế nào, trang bị có bao nhiêu hoàn mỹ, thậm chí anh có thể mang một thân trạng bị truyền kỳ, cũng không ngăn cản được bom bàng quang, nếu có, vậy thì cho hai phát!
Trận quyết chiến sau cùng, cả tràng diện liền biến thành BOOM nổ mạnh, chính diện nổ mạnh, đột kích nổ mạnh, hậu phương nổ mạnh, cả đoàn nổ mạnh…
Còn về chim hai chân dưới mông các người chơi ư? Tất cả đều là vật hi sinh cho chiến đấu, chiến đấu mà, chung quy lại cũng phải có phần hy sinh, cũng may mà trong trò chơi này không có hiệp hội bảo vệ hai chân chim, nếu không nhất định sẽ bị khiển trách một phen.
Chẳng qua trong từng trận nổ mạnh ở đây, vẫn luôn có một bóng dáng gầy yếu, tới lui trong đó, sau đó phát ra từng tầng ánh sáng trắng.
"Tinh linh tới từ bóng tối, xin hãy chữa khỏi cho các con dan trong bóng đêm, cho bọn họ sức lực mạnh nhất, công kích tàn khốc nhất đối với đối thủ của bọn họ!"
Cho dù giống với những ma pháp sư khác, nhưng mỗi lần Vũ Trà thi triển ma pháp chữa khỏi của cô nàng, đều cần xướng một câu chú ngữ, mà Vũ Trà niệm chú ngữ, lại dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Những người chơi bị tổn thương do bom, trải qua trị liệu Vũ Trà, chỉ cần không phải tử vong tại trận, hoặc bị đứt tay gãy chân, thì trên cơ bản đều có thể khôi phục lại, ngẫu nhiên bị tổn thương quá nghiêm trọng, tỷ như bị nổ mạnh dẫn đến cháy, cháy đến hấp hối, thì tình huống này không còn cách nào khác rồi.
Dựa theo hiệu quả hiện trường, nếu nhất định phải làm tròn số thì chính là ước chừng có thể khôi phục % giá trị sinh mệnh.
Có một vú em trợ giúp như vậy, cộng thêm thực lực cường đại vốn có, Liên minh Tiên phong càng lúc càng có ưu thế hơn...
Mà lúc này, tại chỗ ngồi khách quý trên khán đài, Hạ Lạc Khắc đang ngồi nhìn trận chiến trên màn hình lớn, bên tai đầy rẫy tiếng hò hét hoan hô nhiệt tình của khán giả, không có gì kích thích máu tanh hơn so với xem giác đấu trường này, trận chiến khiến cho người ta máu nóng sục sôi, tuy rằng nhóm dân bản xứ của thế giới ngầm, chỉ cho đây đều là kỹ năng ma pháp đặc biệt được thêm vào mà thôi.
Cùng đi với Hạ Lạc Khắc, còn có quý ngài độc nhân chịu trách nhiệm giác đấu trường phương Bắc.
Độc nhân này có thân thể mập mạp gồ ghề, dáng vẻ không khác gì trước kia, quả thực khiến người ta không nuốt trôi được thứ gì cả.
Anh ta đang vỗ mạnh tay, trong miệng còn không quên tán thưởng: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, tuy đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn đến Giác Đấu Sĩ dưới trướng của ngài, biểu diễn cùng quên mình chiến đấu như vậy, vẫn khiến cho tôi thán phục vạn phần đó!"
"Đây đều là tố chất cơ bản nhất của giác đấu sĩ mà thôi."
Hạ Lạc Khắc cực kỳ khiêm tốn nói.
"Không không không, tố chất cơ bản nhất này, trong thế giới mặt đất chỉ sợ cũng chỉ có giác đấu sĩ dưới trướng của ngài mới có được, chúng tôi vô cùng chờ mong phát minh mới của ngài, để cho sự nghiệp giác đấu của chúng tôi được mở rộng đến thế giới mặt đất đi!"
Độc nhân hưng phấn mở hai tay ra, hô to, thậm chí Uranium anh ta ngậm trong miệng cũng thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Hạ Lạc Khắc cũng không hưng phấn la to theo độc nhân, mà nở nụ cười với anh ta, nói: "Đúng rồi, tôi muốn mượn màn hình lớn của các anh một chút."
"Mượn cái gì?"
"Màn hình lớn."
Hạ Lạc Khắc chỉ màn hình thủy tinh lớn được treo chính giữa sân bãi, khán giả ngoài việc có thể xem trực tiếp trận đấu trên giác đấu trường, thì còn có thể xem trên màn hình.
Trận chiến trên màn hình càng khách quan tinh tế hơn, mà hiện tại, trên màn hình đang chiếu đến hình ảnh Á Sắt đang công kích Người thần bí, nói: "Chính là anh ta, cho tôi mượn dùng chút."