Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

chương 477: tôi muốn gia nhập bang hội các anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Wave Literature

Bá tước Thiêu Mại ngồi trên chiến mã cấp cao của mình, mặc áo giáp màu bạc, sau lưng khoác áo choàng màu đỏ như lửa.

Nhìn từ bên ngoài có thể thấy, Bá Tước Thiêu Mại như một kỵ sĩ từ trong tranh đi ra.

Ông ta hài lòng nhìn trước mắt, nơi trú quân bị ba phát pháo của mình quét sạch, người Duy Đa Lợi Á ban đầu đông đúc, bây giờ đều bị bốc hơi cả rồi, chỉ còn lại áo giáp sắt và vũ khí của bọn họ, hư hư hại hại nằm một chỗ, nhưng điều này khiến Bá Tước Thiêu Mại cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù uy lực của pháo nổ quá lớn, nhưng ngay cả một cái xác cũng không thấy đâu, chẳng lẽ do pháo kiểu mới sao? Bá Tước Thiêu Mại nghĩ như vậy.

Nơi trú quân đã bị dọn sạch sẽ, nhưng bọn chúng đang chuẩn bị ra lệnh cho cấp dưới đi lục soát một phen, xem có cá lọt lưới hay không.

Pháo có uy lực vĩ đại như vậy, Bá tước Thiêu Mại cũng không có khả năng bắn nhiều hơn, những đạn pháo này, đã được đặc biệt thêm vào Thánh Quang, còn nếu đạn pháo thông thường sẽ không có uy lực như vậy.

Nhưng suy xét ý chí chiến đấu kiên cường của người Duy Đa Lợi Á, vì không muốn lính của mình bị tổn thất quá nặng nề nên Bá tước Thiêu Mại mới trăm đắng nghìn cay mượn ba cỗ pháo uy lực khổng lồ này.

Hiện tại cho thấy, hiệu quả không tồi.

Nhóm người chuẩn bị hỗ trợ dọn dẹp chiến trường đi về phía nơi trú quân Duy Đa Lợi Á trước mắt, đám kỵ sĩ này đứng xung quanh bãi đất ngoài nơi trú quân, vừa nói vừa cười nhìn vào nơi trú quân không một bóng người.

Nhưng ngay lúc bọn chúng thả lỏng cảnh giác định xoay người đến tòa thành công tước, thì lại thấy ma pháp trận ký hiệu kỳ quái vẽ trên đất, lóe lên ánh sáng ma lực, sau đó có rất nhiều nhân loại tinh linh, còn có yêu tinh không mặc quần áo đi ra từ truyền tống ma pháp trận.

Lũ nhóc con trên đầu có ký hiệu màu xanh, cũng kinh ngạc nhìn bọn kỵ sĩ hỗ trợ, xin hãy làm theo không cần nói, những người chơi trên cơ bản không có vũ khí gì la to xông thẳng nhóm người hỗ trợ.

Kiều Trị tóc vàng đứng trên tường thành tòa thành Công Tước Ước Khắc, ngắm nhìn nơi trú quân đang xảy ra chiến đấu phía xa xa.

Từ khi người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đến bên ngoài tòa thành Công Tước Ước Khắc, mỗi ngày Kiều Trị tóc vàng đều sẽ đứng trên tường thành của tòa thành Công Tước Ước Khắc như vậy, nhìn những người chơi đến từ Duy Đa Lợi Á này.

Anh ta đã từng bị người Duy Đa Lợi Á trực tiếp đánh bại, hơn nữa thời khắc cuối cùng còn bị bọn họ vây tứ phía, thân là kỵ sĩ danh tiếng rất trưởng thành mỗi ngày rèn luyện quân sự, lại bị lũ nhóc con như thú hoang từ trong rừng rú đi ra hoàn toàn đánh bại, điều này làm cho trong lòng Kiều Trị tóc vàng không thể chấp nhận được, nhưng đồng thời anh ta cũng không không ngừng nghĩ về chiến thuật của người Duy Đa Lợi Á.

Thật kinh ngạc khi phát hiện ra bọn họ lại chỉ dựa vào sức mạnh của họ đánh bại những kỵ sĩ chính quy trang bị vũ khí mạnh hơn họ, không tiếc tính mạng, họ chỉ có thể chiến thắng sau cùng dựa vào chiến thuật kéo dài và thêm dầu,vv…

Mà việc này người Duy Đa Lợi Á lại làm rất tốt, thậm chí có thể giết sống kỵ sĩ của mình.

Mà bây giờ đến lượt nhóm người cứu viện bá tước qua đây, tuy không rõ quân đội của bá tước có bao nhiêu người, nhưng nhìn thấy kỵ sĩ khắp đồi núi, còn có Kiều Trị tóc vàng đi theo hỗ trợ, đoán chừng không ít hơn người.

Tuy mang đến rất đông quân, nhưng Kiều Trị tóc vàng lại tuyệt đối không tin rằng quân đội của bá tước có thể đánh bại những người chơi Duy Đa Lợi Á khủng bố này.

Bọn chúng nhiều như bọ chó, dù chém giết thế nào vẫn liên tục xuất hiện người Duy Đa Lợi Á mới, việc này trước đâu mình đã từng được thấy qua.

Nhóm người bá tước kéo ba cỗ pháo đến, đối diện nơi trú quân là ba cỗ pháo, người Duy Đa Lợi Á trong nơi trú quân chỉ chốc lát đã bị bọn chúng hòa tan, uy lực của ba cỗ pháo kia khiến cho tầm nhìn của Kiều Trị tóc vàng mờ đi, lúc anh ta nhìn toàn bộ người Duy Đa Lợi Á trong nơi trú quân bị hòa tan, trong lòng anh ta nghĩ, chẳng lẽ nhóm người bá tước này thật sự có thể đánh bại được người Duy Đa Lợi Á sao?

Chuyện kế tiếp, khiến cho Kiều Trị tóc vàng cảm thấy sự việc quả nhiên đúng như trong dự kiến của mình.

Lại có người Duy Đa Lợi Á liên tục xuất hiện ở nơi trú quân từ trong ma pháp trận ký hiệu kia.

Bọn họ có thứ như cửa truyền tống này, đúng là thứ đồ chơi mà chỉ Ma Đạo Sư mới có thể dựng được.

Kiều Trị tóc vàng có một sự hiểu biết mới về năng lực của người Duy Đa Lợi Á. Từ cửa truyền tống này liên tục không ngừng đi ra càng nhiều người Duy Đa Lợi Á hơn.

Bắt đầu, bọn họ bắt đầu chiến thuật thêm dầu rồi!

Ánh mắt Kiều Trị tóc vàng liền ngưng lại, có vẻ như anh ta đã biết phần sau của cốt truyện rồi.

Công Tước đại nhân đang trong phòng mình, vui vẻ uống rượu vang đỏ, nho từ vùng nội địa của vương quốc trải qua nhiều quy trình chế biến, ủ thành rượu ngon, chảy thành dòng vào trong miệng ông ta.

Chỉ vào lúc này Công Tước Ước Khắc mới có thể cảm thấy vô cùng tuyệt mỹ.

Hơn người Duy Đa Lợi Á trở thành nô lệ của mình, còn ở bên ngoài nơi trú quân đã bị nhóm cứu viện của bá tước hoàn toàn diệt sạch, đối với Công Tước Ước Khắc mà nói, thì đã không còn bất cứ uy hiếp gì nữa.

Chuyện tiếp theo, là dọn sạch sẽ hoàn toàn nơi trú quân này, sau đó huấn luyện thật tốt. Với hơn tù nhân, cũng không cần phải suy nghĩ về việc tham gia giác đấu nô lệ dưới lòng đất, tự mình có thể lợi dụng hơn người này đi đánh chiếm Duy Đa Lợi Á tự do đô thị, sau đó đem toàn bộ người ở Duy Đa Lợi Á cho bổ sung vào đại quân nô lệ của mình, dựa vào một đại quân có lễ chiếm cả vương quốc, bắt đầu con đường của mình để tranh bá thế giới!

Công Tước vui vẻ tưởng tượng ra cảnh tương lai trong đầu mình, đồng thời lại uống một ngụm rượu vang đỏ, thậm chí nhịn không được muốn hát một ca khúc nhẹ nhàng.

"Công Tước đại nhân! Công Tước đại nhân! Việc lớn không hay rồi!"

Một người đàn ông mặc áo choàng thần tốc chạy qua, vẫn chưa đi tới cửa, đã lớn tiếng la hét trong hành lang.

"Chuyện gì? Cậu vội vàng cái gì!"

Công Tước đứng lên, hỏi người hầu vừa đi đến cửa:

"Chẳng lẽ những người Duy Đa Lợi Á kia phản công sao?"

Công Tước Ước Khắc nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt hoảng sợ, không biết sao mỗi lần ông ta nghe đến mấy chữ người Duy Đa Lợi Á này, trong lòng đều có một cảm giác sợ hãi, dù sao những người đó cũng đã đánh bại kỵ sĩ danh tiếng của mình, sau đó chạy như bay đến dưới tòa thành của mình, căn bản cũng không biết sao bọn họ có thể làm được như vậy.

"Không, nơi trú quân của những người Duy Đa Lợi Á đã hoàn toàn bị phá hủy, bọn chúng cũng không phản công. "

Người hầu kia thở hổn hển nói.

"Vậy cậu vội vàng cái gì? Bây giờ còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện này chứ?" Công Tước vừa nói xong, người hầu kia gần như khóc, nói:

"Là những người Duy Đa Lợi Á ở trong tù tạo phản rồi!"

"Cái gì?!"

Công Tước đại nhân gần như nhảy dựng lên, đầu ông ta tối sầm lại, ngã đùng xuống.

Trong ngục giam tòa thành.

Âu Ngật Mâu cởi trần nửa người trên, mặc quần đùi nô lệ, trên chân đeo cùm màu đen, cùm chân nặng nề khiến tốc độ đi bộ của anh ta chậm đi rất nhiều.

Ngay trước mặt anh ta, rất nhiều người chơi đã chạy ra khỏi nhà tù, sắc mặt bọn họ tức giận, gào khóc kêu, nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng lấy đi, quan trọng nhất chính là áo giáp vũ khí trên người nhóm quân trong ngục này.

Âu Ngật Mâu nhìn những người chơi thần tốc mang đi mọi thứ, trong lòng anh ta có chút hối hận, mình login vẫn chậm một chút, tuy tốc độ login của anh ta cũng đã rất nhanh rồi.

Sau khi anh ta nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn, đã login trước, nhưng lúc anh ta mở mắt ra, những thứ có thể cướp được trong ngục giam đều đã bị những người chơi khác cướp gần hết rồi, chỉ để lại cho anh ta một vài cọng cỏ dại và mấy thứ vớ vẩn gì đó, thậm chí ngay cả dụng cụ tra tấn cũng không có phần của anh ta.

Nội dung bài đăng trên diễn đàn là:

[Tôi đã ở lại trong ngục giam gần năm ngày rồi, mà chẳng có gì cả, tôi định tạo phản ]

Bài đăng trên diễn đàn là một nội dung đơn giản được viết bởi người chơi ở trong tù của tòa thành, anh ta đã ở trong tù đợi ngày, mà không thấy có nhiệm vụ bất ngờ gì, mỗi ngày trừ việc bị đánh thì là bị bỏ đói, cho gì đó không đủ lấp đầy dạ dày anh ta, hơn nữa sân bãi ngủ cũng dơ bẩn không chịu nổi, tuy thân là người chơi danh tiếng của Duy Đa Lợi Á, đối với mặt ăn uống ngủ nghỉ cũng không có nhu cầu gì đặc biệt.

Nhưng lãng phí thời gian như vậy, vẫn khiến anh ta chịu không nổi ngày, đúng là trọn vẹn ngày, mỗi ngày ngoài việc bị đánh thì là đi ngủ, trò chơi này chơi thế nào được nữa, chứ đừng đề cập đến nhóm người canh ngục giam này đều mặc áo giáp vô cùng hoa lệ, còn có vũ khí sắc bén.

Thỉnh thoảng lại còn ngồi ăn thịt ăn cá trước mặt họ.

Những người chơi kia chịu được sao, nhìn bao nhiêu thứ tốt như vậy ngay trước mặt mình, nhưng ngay từ đầu mình lại không có cách nào có được, ngăn cách một bức tường, vậy thật sự là sốt ruột chết người mà.

Người chơi có thể chờ quá năm ngày, cũng chỉ là số ít, sau khi bị giam giữ mấy ngày đều không có phần thưởng gì, cuối cùng những người chơi này chịu không nổi, cùng với việc tiếp tục ngồi chồm hổm trong này, thà khẩn trương cùng nhau tạo phản tòa thành, cướp hết bao nhiêu thứ tốt như vậy, ngược lại suy nghĩ hơn một ngàn người trong tù, không thể ai cũng đều có nhiệm vụ bất ngờ được, so với việc không biết lúc nào nhiệm vụ bất ngờ sẽ xuất hiện thì thà trực tiếp chiếm lấy tòa thành, còn hay hơn nhiều.

Nói cướp thì liền cướp, cho đến bây giờ hiệu suất hành động của những người chơi này đều rất nhanh, tuyệt đối không dây dưa kéo dài.

Hơn một ngàn người chơi muốn tạo phản chạy trốn, vẫn vô cùng đơn giản lợi dụng thời gian để đánh bại, số lượng càng nhiều, đồng loạt xông lên có thể hoàn toàn giải quyết.

Quả thực sự việc cũng tiến hành theo kế hoạch của họ, lúc Âu Cật Mâu nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, login trước nhưng đã muộn rồi, những thứ có thể lấy đi trong ngục giam đều bị các người chơi khác lấy hết, nhưng không sao, tòa thành lớn như vậy, thứ có thể lấy rất nhiều, ở bên ngoài cũng có rất nhiều kẻ thị uy, vũ khí hay trang bị trên người bọn chúng cũng không hề kém so với trong ngục giam, hơn nữa còn vị Công Tước đại nhân kia, nếu ông ta có kho báu gì mà nói thì nhất định cũng rất xịn, không cần phải nói nhiều, mau lên đường thôi.

Hơn một ngàn người chơi hưng phấn nhắm vào mọi nơi trong tòa thành, mà hiện tại trong tòa thành lại không có canh phòng gì, chỉ có một vài nữ hầu bình thường mà thôi.

Hơn một ngàn người chơi Duy Đa Lợi Á quả thực giống như xông vào chốn không người, chạy khắp xung quanh tòa thành, thấy thứ gì liền cướp thứ đó, tài sản Công Tước Ước Khắc nhiều năm tích cóp như vậy, hiện tại lập tức thành con mồi của các người chơi.

Toàn bộ tòa thành đều là bóng dáng người chơi chạy tìm kiếm trang bị quý, còn Công Tước Ước Khắc đang được số ít thị vệ hộ tống ra khỏi tòa thành bằng con đường bí mật.

Nhưng sao ông ta có thể chạy trốn được chứ, hơn một ngàn người chơi gần như có mặt khắp ngõ ngách của tòa thành, có bất cứ động tĩnh gì đều có thể phát hiện trước tiên.

Công Tước đại nhân gần như vừa ra khỏi phòng mình, vẫn chưa đi đến con đường bí mật dưới lầu, đã bị những người chơi lục soát bắt được.

Tuy người chơi chưa từng thấy qua mặt mũi Công Tước, nhưng vừa thấy người này được người nhiều người vây quanh bảo vệ như vậy, lại thêm quần áo hoa lệ mặc trên người, vừa nhìn liền biết thân phận tôn quý, chỉ dùng mông cũng nghĩ ra người này chính là Công Tước rồi.

Cũng may người chơi bắt được ông ta đều đến từ Câu lạc bộ Yoga A Phi, chứ không phải người chơi lẻ, nếu không rất có khả năng Công Tước đại nhân liền bị một kiếm chém chết, sau đó bị lấy hết toàn bộ mọi thứ trên người.

Sau khi người chơi của bang hội bắt được Công Tước đại nhân, lập tức nói việc này với những thành viên khác trong bang hội, A Phi rất rõ vị Công Tước này vô cùng giàu có, làm sao có thể khinh địch cứ giết chết như vậy được.

"Đã lâu không gặp Công Tước đại nhân."

A Phi chạy qua trước, hơn nữa thấy Công Tước Ước Khắc bị các người chơi trói lại. Bên cạnh có những người chơi khác đang hét lên với A Phi, gọi hội trưởng, sau khi Công Tước Ước Khắc nhìn thấy A Phi, cùng liền nhận ra anh ta, ông ta cũng cảm thấy không ổn, trước đây ông ta đối xử với A Phi thế nào, ông ta còn biết rõ hơn bất cứ ai, mỗi ngày đều đánh đập, mỗi ngày đều bị huấn luyện vô cùng bi thảm, quả thực không coi A Phi là người, sắp xếp mỗi trận giác đấu đều muốn lấy mạng anh ta, nếu đầu óc A Phi vẫn bình thường thì chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, hiện tại mình rơi vào trong tay anh ta, Công Tước gần như có thể nghĩ đến cảnh tượng đau đớn thê thảm lúc mình bị xử lý, mình sẽ chết như thế nào, chuyện này cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến.

"A Phi cầu xin cậu, đừng giết tôi, tôi sẽ cho cậu mọi thứ cậu muốn."

Công Tước nhìn thấy A Phi qua, trước tiên cầu xin tha thứ, hiện tại đã chẳng quan tâm đến thân phận Công Tước cao quý, còn có mặt mũi ông ta, chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất.

"Công Tước đại nhân không cần căng thẳng, tôi sẽ không giết ông đâu." A Phi cúi người mang theo thân thể tàn tật đi đến trước mặt Công Tước, nhưng không có bất cứ biểu hiện tự ti nào, cũng không có ánh mắt thù hận hay đau khổ gì cả:

"Thực ra tôi phải cảm ơn Công Tước đại nhân trước đây đã chăm sóc tôi, tôi vẫn luôn cố gắng trở lại bên cạnh ngài, chỉ là không có cơ hội như vậy, nhưng ngài yên tâm, bây giờ tôi đã trở lại!"

A Phi vui vẻ nói với ông ta.

"A Phi, đừng đùa tôi, dù cậu có yêu cầu gì, tôi đều chấp nhận hết."

Công Tước nhanh chóng nói như, nhưng A Phi lại kéo tay ông ta:

"Bạn học đại nhân, ngài đừng nói như vậy, tôi vẫn luôn được ngài chăm sóc mà!"

Thân thể mập mạp của Công Tước run lẩy bẩy, e là sắp sửa khóc ra, A Phi đã nói như vậy, xem ra lần này mình chết chắc rồi.

Nhưng ngay lúc ông ta cho rằng mình chết chắc rồi, đã chuẩn bị xong di ngôn, lại nhìn thấy A Phi vung tay lên nói với người bên cạnh:

"Các anh em, hôm nay chúng ta phải phá vòng vây ra ngoài, phải bảo vệ Công Tước Ước Khắc rời khỏi nơi nguy hiểm này, không chừng chúng ta có thể gia nhập vào đội quân của Công Tước, sau này một bước lên mây có nhiệm vụ bất ngờ gì chỉ có thể là của Câu lạc bộ Yoga A Phi chúng ta thôi!"

A Phi hô như vậy, bên cạnh cùng vui đùa hô to, cho đến bây giờ bọn họ cũng chẳng phải Chính Nhân Quân Tử gì, trong trò chơi chỉ cần có ưu đãi, không phải vấn đề trên nguyên tắc trái phải rõ ràng, bọn họ đều sẽ làm, người Trung Quốc mà, đều thực tế như vậy, đều theo chủ nghĩa thực dụng thế đấy.

Nhưng điều này sẽ mâu thuẫn với lợi ích của những người chơi khác, dù sao những người chơi khác đều định bắt lấy Công Tước, sau đó nâng đỡ Cách Ni Vi Nhân lên ngôi trở thành Công Tước đại nhân tân nhiệm, như vậy bọn họ có thể nhận được nhiều lợi ích lớn hơn từ Cách Ni Vi Nhân.

Tin người câu lạc bộ Yoga A Phi định mang Công Tước chạy trốn, sau đó gia nhập đại quân Công Tước để có được lợi ích, đương nhiên không thể giấu được những người chơi khác.

Ở trên diễn đàn đã công bố đường chạy trốn của các thành viên câu lạc bộ Yoga A Phi. Rất nhanh các người chơi liền xông đến chỗ đó.

Nhờ vào số lượng nhân viên lớn và năng lực mạnh trong câu lạc bộ Yoga A Phi, nếu không thì chỉ một trận trùng kích, bọn họ có thể đã bị nhưng người chơi lẻ và những bang hội khác phân tán ra rồi.

Nhưng số lượng chênh lệch vẫn không thể dùng chất lượng bù lại được, người trong câu lạc bộ Yoga A Phi, sau những lần bị những người chơi lẻ và các bang hội khác tóm được, người tổn thất được hồi sinh, bị những người chơi khác giam giữ lại, bọn họ sôi nổi quát mắng người câu lạc bộ Yoga A Phi, vậy mà ăn mảnh một mình.

Cũng có người muốn gia nhập vào câu lạc bộ Yoga A Phi, trợ giúp Công Tước Ước Khắc, nhưng bang hội Câu lạc bộ Yoga A Phi đã đủ người, đương nhiên không thêm gia nhập thêm thành viên nữa.

Bọn họ đã ăn, đã nói chuyện với những người quen thuộc trong Câu lạc bộ Yoga A Phi, sau đó tìm hiểu lẫn nhau, bày tỏ suy nghĩ muốn gia nhập Câu lạc bộ Yoga A Phi, nhưng những người này chỉ là số ít, đa số người vẫn giúp đỡ.

Sau khi Lan Tư Lạc Đặc biết rõ chuyện này, mặc dù có chút không thể tin nổi, nhưng chuyện có phản đồ xuất hiện trong Duy Đa Lợi Á, anh ta vẫn đi nói với nữ vương Duy Đa Lợi Á đại nhân trước đã.

Mà nữ vương đại nhân chỉ suy nghĩ một lát, sau đó bảo anh ta ra ngoài chờ, chờ chưa bao lâu người hầu chuột đồng lão đại của nữ vương đã nói với anh ta:

"Những người Duy Đa Lợi Á đó không phải phản bội, bọn họ không thể nào phản bội, đây là câu trả lời nữ Vương đại nhân đưa cho anh, anh yên tâm đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Cũng trả lời đơn giản vậy thôi.

Tuy nhiên đây chỉ là một cuộc tấn công nhỏ vào thời đại của Công Tước Ước Khắc mà thôi, bị nhiều người chơi như vậy để ý, dù sao Công Tước Ước Khắc cung chạy không thoát được.

Vận mệnh Công Tước đại nhân có vẻ như đã được xác định, nhưng nhóm bá tước vẫn đang tiếp tục chiến đấu vì vận mệnh của mình, bọn họ cảm thấy người Duy Đa Lợi Á quá khủng bố, hơn nữa cố gắng chạy khỏi nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio