Phạm Thiên xử lý Âu Dương Khắc và đám nữ tỳ của hắn xong thì liền cùng Trình Dao Già đi ra phía bên ngoài của ngôi miếu và tìm được Lê Sinh cùng Dư Triệu Hưng đang ngồi đả tọa ở bên ngoài.
Bọn họ nghe được tiếng quát tháo bên trong thì biết có người đã ra tay trừng trị Âu Dương Khắc nên trong lòng mừng rỡ mà bắt đầu đả tọa dùng nội công ổn định thương thế.
Phạm Thiên đi ra tới bên ngoài thì liền cho hai người một ít Kim Sang Dược. Vết thương của cả hai không nặng lắm nên sau khi dùng Kim Sang Dược đã khỏe lại rất nhanh.
Lê Sinh và Dư Triệu Hưng thay nhau lên tiếng cảm tạ Phạm Thiên rồi ngay lập tức rời đi chỉ có Trình Dao Già ở lại.
Phạm Thiên sau khi biết được Trình Dao Già đang trên đường tới Toàn Chân Giáo và Mã Ngọc đã ra lệnh truy tìm mình thì hắn liền tiến hành Tỏa Linh Trình Dao Già.
Hiện tại Trình Dao Già đối với Phạm Thiên mà nói chỉ là có chút tình cảm chứ chưa tới mức tự định chung thân. Nhưng hắn lo rằng nếu như nàng trở về Toàn Chân Giáo và bằng một lý do bất ngờ nào đó biết được Phạm Thiên là người đã hại chết đồng môn thì sợ rằng trong lòng nàng sẽ xuất hiện sự bài xích lớn đối với hắn.
Chưa kể đến trong võ lâm sư phụ như cha mẹ, nếu Tôn Bất Nhị ra lệnh cho Trình Dao Già không được tới tìm Phạm Thiên thì nàng khả năng cao sẽ làm theo. Phạm Thiên không muốn nàng rơi vào tình cảnh giống như Chu Chỉ Nhược bị Diệt Tuyệt ép hạ lời thề độc.
Phạm Thiên mất tới tấm Tỏa Linh Lệnh thì mới Tỏa Linh thành công. Cũng may hiện nay thân gia của hắn rất giàu có nên số tiền kim nguyên bảo cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Phạm Thiên quải chạy mất nữ đệ tử của Toàn Chân Giáo và mang nàng theo cùng mình lên đường đi tới thành Tương Dương.
Phạm Thiên đi tới Tương Dương thì liền cùng mấy nữ nhân tiến vào bên trong thành.
- Đứng lại!! Người bên trong xe mau đi ra để chúng ta kiểm tra!!!
Bên ngoài cửa thành một vị quan binh cản xe ngựa của Phạm Thiên lại và nói.
Phạm Thiên rất phối hợp mà kêu mấy người Hoàng Dung xuống xe để đám người này kiểm tra. Thành Tương Dương từ xưa đã là một vị trí hiểm yếu nằm giữa vùng nam bắc Trung Quốc nên nơi đây là một vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng của Đại Tống.
Quan binh thủ vệ tại Tương Dương kiểm tra người ra vào thành rất gắt gao để tránh việc gian tế trà trộn vào gây náo loạn trong thành.
Đám quan binh nhìn thấy từ trên chiếc xe ngựa bình thường lại có bốn vị mỹ nhân tuyệt sắc cùng một tiểu nữ hài vô cùng khả ái thì hai mắt giống như muốn lòi cả ra ngoài.
Nhưng khi nhìn trang phục và binh khí trên tay mấy người Phạm Thiên thì đám quan binh biết những kẻ trước mặt là người biết võ công nên không dám thất lễ.
Xưa này nho lấy văn loạn pháp, hiệp lấy võ phạm cấm, những người trong giang hồ dù võ công cao hay thấp thì cũng đều rất kiêu ngạo không chịu nghe theo quan lại triều đình.
Nếu như bọn họ dám vì sắc đẹp mà làm loạn thì những người này tuyệt đối sẽ động thụ giết hại bọn họ.
Người trong giang hồ tứ cố vô thân muốn đến thì đến muốn đi thì đi còn đám bọn họ phải trấn thủ tại thành Tương Dương không thể vì mấy tên lính quèn mà bỏ vị trí đi truy đuổi một đám người biết võ công.
Dù cho họ có đem việc này báo lên bên trên thì khả năng cao cũng sẽ bị gạt đi vì bây giờ Đại Tống tứ bề thọ địch ốc không mang nổi mình ốc hơi đâu mà đi lo mấy chuyện này?
Chưa kể đến việc đám người trong võ lâm thường hay ôm thành một đoàn, nếu truy sát bọn họ sau này chúng lại gọi nguyên cả môn phái tới trả thù thì lúc đó thành Tương Dương sẽ gặp rắc rối lớn.
Thành Tương Dương chiến sự liên miên nên bên trong thành việc buôn bán không được nhộn nhịp như những nơi khác.
Nhưng do là nơi nằm giữa địa giới nam và bắc Trung Quốc nên lượng người đi qua nơi này mỗi ngày là rất lớn.
Vì thế trong thành có rất nhiều khách điếm Phạm Thiên không lo không có chỗ nghỉ chân.
Mục tiêu của hắn lần này là Bồ Tư Khúc Xà, loại dị xà nằm ở vùng ngoại thành Tương Dương.
Có điều Phạm Thiên không biết được vị trí cụ thể của loài rắn này. Hắn chỉ biết là nó ở gần với mộ chủng của Độc Cô Cầu Bại mà thôi.
Lần trước đi tìm Cửu Dương Chân Kinh hắn đã biết được sơ qua đặc điểm và vị trí khoanh vùng của sơn cốc kia mà vẫn phải cần tới Chu Trường Linh vận dụng nhân lực của toàn bộ Chu Võ liên hoàn trang tìm rất lâu mới thấy.
Bây giờ ngay cả phương vị cụ thể Phạm Thiên còn không biết thì mới tới thành Tương Dương để tìm chỗ nghỉ chân. Hắn cũng đâu thể để mấy nữ nhân của mình ngủ trên xe ngựa mãi được. Dù cho Hoàng Dung và mấy người khác không ngần ngại nhưng Phạm Thiên lại không nỡ để cho họ chịu khổ vì mình.
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên cùng mấy nữ nhân trước hết đi khắp thành để hỏi cư dân ở đây về loại rắn độc toàn thân phát ra kim quang, trên đầu có sừng thịt, hành tẩu như gió, rất khó bắt giữ.
Nhưng tiếc là hỏi hết những cư dân tại thành Tương Dương Phạm Thiên vẫn chưa tìm hiểu được chút tin tức nào của Bồ Tư Khúc Xà.
Đến gần trưa Phạm Thiên cùng mấy nữ nhân chia ra thành hai lộ đi về hai hướng để tìm hiểu tin tức.
Phạm Thiên đi một mình về hướng đông còn Hoàng Dung và Mục Niệm Từ đi về phía tây. Lý Mạc Sầu cùng Trình Dao Già sẽ ở lại thành Tương Dương để chăm sóc Tiểu Long Nữ và ngày hôm sau sẽ lại đổi ngược lại Hoàng Dung cùng Mục Niệm Từ chăm sóc Tiểu Long Nữ còn Lý Mạc Sầu và Trình Dao Già đi điều tra.
Cả bốn nữ nhân mỗi người đều có võ công không kém, nhất là còn được Phạm Thiên truyền dạy Cửu Âm Chân Kinh. Cho dù là Trình Dao Già mới học Cửu Âm Chân Kinh không lâu nhưng nàng có căn cơ võ công Toàn Chân Giáo nên nếu họ đi theo cặp sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.
Hơn ngày trôi qua cuối cùng thì Phạm Thiên cũng đã từ miệng một người thợ săn về một loại độc xà ẩn hiện, độc tính mãnh liệt những thợ săn bình thường đều phải tránh xa.
Hỏi ra đại khái phương vị của loài rắn này nằm ở phía tây thành Tương Dương thì Phạm Thiên liền lên đường trở về thành.
Bây giờ trời đã về chiều mà hắn đang ở phía nam thành Tương Dương muốn đi tới nơi mà vị thợ săn kia nói cũng phải mất tới nửa ngày. Nếu giờ xuất phát thì khi tới nơi cũng đã là nửa đêm tối mịt làm sao tìm được Bồ Tư Khúc Xà.
Phạm Thiên trở về tới gần cửa thành Tương Dương thì trời chỉ còn khoảng - tiếng đồng hồ nữa thôi là mặt trời sẽ lặn. Gần về tới nơi thì Phạm Thiên đã gặp lại Hoàng Dung và Mục Niệm Từ đang trên đường trở về và vui mừng nói cho hai nàng biết mình đã tìm được tung tích của Bồ Tư Khúc Xà.
Ba người cùng nhau đi về và khi còn cách cửa thành khoảng dặm thì bỗng nhiên Phạm Thiên dừng chân lại vì hắn nhìn thấy một bóng người đang đứng cản ở trước mặt.
Nếu như là người bình thường Phạm Thiên sẽ chẳng thèm để tâm đến nhưng khi nhìn thấy tạo hình của người này hắn lập tức phát động Phá Vọng Chi Nhãn.
Hoàng Dược Sư
Đẳng cấp:
Phạm Thiên thầm than một tiếng, vừa rồi hắn nhìn thấy một người mặt mày quái dị đứng cản ở trước mặt thì lập tức nhớ đến kẻ có khả năng dùng mặt nạ da người để cải trang, Đông Tà Hoàng Dược Sư.
Quả nhiên vừa đoán đã trúng, kẻ trước mặt hắn chính là vị nhạc phụ tương lai của mình.
Hoàng Dung thấy Phạm Thiên bỗng nhiên đứng lại thì nghi hoặc hỏi:
- Thiên ca ca, có chuyện gì vậy?
Phạm Thiên nhìn Hoàng Dung một cái rồi quay lại chắp tay nói:
- Tại hạ Phạm Thiên, gặp qua Đào Hoa đảo chủ.
Hoàng Dung nghe Phạm Thiên nói thế thì lập tức nhìn về phía quái nhân trước mặt thì nhận ra ngoại trừ khuôn mặt quái dị bởi mặt nạ da người thì từ chiêu cao, vóc dáng cùng khí chất đều rất giống cha mình.
Hoàng Dược Sư cũng hết sức kinh ngạc khi Phạm Thiên vừa nhìn đã nhận ra mình. Hắn thấy vậy thì liền đưa tay lên vuốt mặt một cái và lột xuống mặt nạ da người, nếu đã bị nhận ra thì có tiếp tục cải trang cũng chẳng để làm gì cả.
Hoàng Dược Sư đang tuổi tráng niên khuôn mặt lại tràn đầy mị lực nam nhân, quả nhiên không hổ là người đã sinh thành một mỹ nhân tuyệt sắc như Hoàng Dung. Nàng đã được kế thừa những gen ưu tú từ cả cha và mẹ mình.
- Cha!!
Hoàng Dung nhìn thấy Hoàng Dược Sư thì mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy hắn. Lúc trước nàng vì nông nổi nhất thời mà trốn nhà đi ra ngoài sau lại sợ cha mình nổi giận nên không dám trở về.
Hoàng Dung từ nhỏ mồ côi mẹ nên bây giờ phải xa cách cha mình thời gian dài như vậy thì nàng cũng rất nhớ nhà.
Phạm Thiên lúc này mới đi tới gần và Hoàng Dược Sư lập tức nhìn sang đối mặt với hắn.
- ------☆☆☆☆-------