- A Di Đà Phật!
Một tiếng than thở từ miệng Nhất Đăng vang lên, mặc dù xuất thân là người trong giang hồ nên hiểu rõ có tranh chấp sẽ có thương vong nhưng thân là người xuất gia trong lòng Nhất Đăng cũng vẫn có chút bất nhẫn.
- A Di Đà Phật! Thắc mắc của lão nạp đã được giải đáp nên xin cáo từ trước.
Nhất Đăng chắp tay nói một câu phật hiệu rồi quay người bỏ đi.
Hồng Thất Công thấy kẻ cùng mấy người bọn họ tranh đấu hơn nửa đời nay đã chết thì trong lòng thở dài. Hắn cảm thấy mình không thể tiếp tục quản việc giữa Phạm Thiên và Toàn Chân Giáo nữa rồi.
- Mong là mấy tên cổ hủ của Toàn Chân Giáo không bức tên tiểu tử này quá mức. Nếu không hai bên xảy ra xung đột bên chịu thiệt chỉ có Toàn Chân Giáo mà thôi.
Chứng kiến võ công của Phạm Thiên thì Hồng Thất Công tin rằng một mình hắn đủ sức làm cỏ toàn bộ phái Toàn Chân nên thầm cầu phúc cho chúng.
Hồng Thất Công thở dài
- Phạm tiểu tử, hôm nay ta thấy mình không đủ tư cách quản chuyện của ngươi nữa rồi. Bây giờ ta rời đi, hy vọng sau này lão khiếu hóa tới xin ăn thì ngươi không nên thả chó ra đuổi ta.
Phạm Thiên thu côn mỉm cười nói:
- Thất Công tay có Đả Cẩu Bổng thì làm gì có con chó nào mù mắt dám đến cắn ngươi chứ.
Hồng Thất Công gật đầu cười một tiếng rồi cũng bỏ đi.
Lúc này chỉ còn có Hoàng Dược Sư là vẫn còn ở lại mà thôi.
Phạm Thiên đối với những người khác thì vẫn coi mình ngang bằng với họ nhưng đối mặt với vị nhạc phụ tương lai này hắn vẫn cần khiêm tốn một chút.
Hoàng Dược Sư quan sát Phạm Thiên một hồi lâu thì trong lòng càng thêm hài lòng với tên nữ tế này. Không chỉ lớn lên tuấn tú, võ công cao cường mà cách hành xử rất dứt khoát không dây dưa như đám nhân sĩ võ lâm khác. Quan trọng nhất là Dung nhi thích tên tiểu tử này và hắn cũng đối xử rất tốt với nàng nên Hoàng Dược Sư mới chấp nhận hắn.
Trong nguyên tác Hoàng Dược Sư luôn luôn không thích Quách Tĩnh vì cảm thấy hắn vừa đần độn, thô bỉ lại còn học thói cổ hủ của đám Giang Nam thất quái không xứng với con gái mình nên cho dù sau này miễn cưỡng chấp nhận Quách Tĩnh thì Hoàng Dược Sư cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn. Thực chất ra nếu không phải Quách Tĩnh ngẫu nhiên được Chu Bá Thông truyền dạy Cửu Âm Chân Kinh thì Hoàng Dược Sư thà gả nữ nhi của mình cho Âu Dương Khắc còn hơn là gả cho Quách Tĩnh.
Bây giờ Phạm Thiên đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn của Hoàng Dược Sư nên hắn mới được chấp nhận.
- Dung nhi, chúng ta đi về trước thôi.
Hoàng Dung thấy cha mình lại đòi mang mình về thì lập tức nhìn sang Phạm Thiên nhưng Hoàng Dược Sư lại ngăn lại nói:
- Ngươi mau cùng ta trở về Đảo Hoa Đảo, nếu sau ba tháng mà tên tiểu tử này còn chưa tới tìm thì ta sẽ đi bắt hắn về cho ngươi!
Hoàng Dược Sư thản nhiên nói giống như bắt Phạm Thiên dễ như lấy đồ trong túi vậy.
Nhưng Phạm Thiên sao dám phản bác, không thấy Hoàng Dược Sư đang đứng đó lườm mình như thể thách thức “Ngươi có giỏi thì ra tay với ta xem? Dù võ công ngươi có cao thì cung phải nghe lời ta”
Phạm Thiên chỉ biết cười lấy lòng Hoàng Dược Sư sau đó mới nói với Hoàng Dung:
- Dung nhi, ngươi hãy cùng nhạc phụ về trước đi, một thời gian nữa ta sẽ tới Đào Hoa Đảo tìm ngươi.
Hoàng Dược Sư quát:
- Ngươi gọi ai là nhạc phụ!? Ta còn chưa đáp ứng gả nữ nhi cho ngươi đâu! Chúng ta đi thôi.
Hoàng Dung biết cha trong lòng có lẽ đã chấp nhận Phạm Thiên rồi nhưng bên ngoài vẫn nói như vậy để thể hiện uy nghiêm của trưởng bối thôi. Lúc này mới chịu đi theo Hoàng Dược Sư nhưng ánh mắt nhìn về phía Phạm Thiên vẫn lưu luyến không thôi.
Phạm Thiên thấy hai người đi xa thì lúc này mới quay qua nhìn về phía Mục Niệm Từ và nói:
- Ài, Dung nhi đã đi mất rồi, ta thật cô đơn quá! Niệm Từ, may mà ta vẫn còn có ngươi.
Phạm Thiên cầm lấy tay của Mục Niệm Từ khiến cho tim nàng nhảy liên tục như thỏ con. Mục Niệm Từ xấu hổ nói:
- Sư phụ… đừng vậy mà, không phải ngươi còn có Mạc Sầu và Dao Già muội muội sao?
Nói xong Mục Niệm Từ liền quay đi nhưng Phạm Thiên bỗng ôm nàng từ phía sau khiến cho Mục Niệm Từ giật nảy mình.
- Sao có thể giống nhau được, Niệm Từ của ta là độc nhất không ai có thể thay thế được.
Mục Niệm Từ nghe thấy lời này của Phạm Thiên thì trong lòng cảm động, nàng chỉ ỡm ờ phản kháng sau đó liền để mặc cho Phạm Thiên ôm lấy.
Phạm Thiên mừng rỡ, so với mấy người Hoàng Dung, Lý Mạc Sầu và Trình Dao Già đều còn là mấy tiểu cô nương đang lớn thì Mục Niệm Từ đã là đại cô nương rồi. Nàng lớn tuổi nhất trong số mấy nữ nhân và đã đủ thành thục để Phạm Thiên hái rồi.
Phạm Thiên kéo Mục Niệm Từ về khách điếm và trước ánh mắt tràn ngập hâm mộ của Lý Mạc Sầu và Trình Dao Già, nàng mặt đỏ bừng cùng hắn tiến vào trong phòng nghỉ.
Ban ngày Phạm Thiên tìm được tin tức về Bồ Tư Khúc Xà thì ban đêm lại dụ dỗ được mỹ nhân hầu hạ mình nên ngày hôm đó phải nói là hảo sự thành song.
Mục Niệm Từ đã phiêu bạt giang hồ từ nhỏ thì ngược lại rất phóng khoáng. Mặc dù là đêm đầu nhưng lại hết sức phối hợp khiến cho Phạm Thiên được tận hứng hưởng thụ ngọc thể của mỹ nhân.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên thức dậy thấy Mục Niệm Từ còn đang say ngủ thì nhẹ nhàng rời giường không đánh thức mỹ nhân.
Ngày hôm nay hắn dự định sẽ đi tìm Bồ Tư Khúc Xà, Mục Niệm Từ vừa mới phá thân không tiện đi lại nên Phạm Thiên đã dặn Lý Mạc Sầu cùng Trình Dao Già một người chăm sóc Tiểu Long Nữ một người chăm sóc Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ tỉnh dậy thấy Phạm Thiên đã rời khỏi và Lý Mạc Sầu cùng Trình Dao Già hai người ôm Tiểu Long Nữ hỏi han về đêm hôm qua.
Mục Niệm Từ đối mặt với sự hiếu kỳ của hai vị muội muội cùng ánh mắt ngây ngô của Tiểu Long Nữ thì ngượng chín cả người.
……
Phạm Thiên đi ra khỏi thành được khoảng hơn dặm thì thấy dân cư xung quanh dần thưa thớt thì triệu hồi ra Đạp Diệm Xích Long. Tiểu Xích lâu ngày không được ra ngoài nên rất hưng phấn.
- Tiểu Xích, đi nào!
Phạm Thiên cưỡi tiểu Xích đi tới một sơn cốc ở phía tây. Đi tới đây thì xung quanh đã không có một bóng người bởi vì nơi này chính là nơi tràn đầy độc xà mà người thợ săn kia nói tới.
Phạm Thiên cưỡi tiểu Xích đi chầm chậm bên trong sơn cốc. Hắn không thu hồi tiểu Xích lại bởi vì thân là yêu thú nó có khả năng cảm nhận được dị thú xuất hiện ở gần mình.
Quả nhiên tiến vào sâu bên trong sơn cốc tiểu Xích bỗng nhiên tỏ ra cảnh giác và bất ngờ lao về phía trước. Nó giơ chân lên dẫm mạnh xuống một bụi rậm.
- Phì!!
Phạm Thiên nhảy xuống thì thấy được một con rắn toàn thân phát ra kim quang trên đầu mọc ra một cục thịt trông như sừng đã bị tiểu Xích dẫm chết.
- Quả nhiên là Bồ Tư Khúc Xà!!
Phạm Thiên thấy con rắn này giống hệt như mô tả thì mừng rỡ nhặt nó lên ném vào trong hành trang. Hắn không vội lấy túi mật của nó mà muốn thu thập thêm Bồ Tư Khúc Xà.
Có tiểu Xích như máy dò tìm tốc độ thu thập Bồ Tư Khúc Xà của Phạm Thiên rất nhanh, tới gần trưa hắn đã thu được tới gần con Bồ Tư Khúc Xà rồi.
Phạm Thiên đang nghỉ trưa bỗng nhiên phát hiện ra tiểu Xích tỏ ra kích động nhìn lên trên trời.
Phạm Thiên ngẩng đầu lên nhìn theo thì bỗng thấy được một bóng chim bay cao trên trời. Nơi này có rất nhiều chim chóc bay qua nhưng nếu khiến cho tiểu Xích kích động như vậy thì chắc chắn đẳng cấp không kém.
Phạm Thiên dùng Phá Vọng Chi Nhãn thì phát hiện ra con điêu này vậy mà có đẳng cấp , tức là ngang ngửa yêu thú cấp sơ kỳ. Thảo nào có thể giúp Dương Quá đối luyện, cơ thể đủ khỏe để chống đỡ Huyền Thiết Trọng Kiếm.
Sau khi Phạm Thiên tới Lạc Thiên Thành thì tiểu Xích kẹt ở cấp đã lâu nên khi nhìn thấy Thần Điêu nó mới kích động như vậy.
- Tiểu Xích, mau đuổi theo nó!!
Phạm Thiên tạm thời ném Bồ Tư Khúc Xà qua một bên, đằng nào chúng nó cũng không chạy được. Bây giờ hắn muốn đi tìm Thần Điêu trước.
Phạm Thiên cưỡi tiểu Xích phóng như bay trong sơn cốc, tiểu Xích chân đạp lên vách núi và phi thân trên không trung đuổi sát Thần Điêu.
Thần Điêu do ở quá cao nên không nhận ra ở phía sau mình có quái mã đang đuổi theo.
Phạm Thiên thấy Thần Điêu bay vào trong một sơn cốc thì lập tức thúc ngựa đuổi vào trong.
Sơn cốc ngày càng thấp, cuối cùng tiến vào bên trong một vùng thâm cốc thì mất đấu Thần Điêu. Phạm Thiên không vội vàng mà thúc ngựa tiến về phía trước, không lâu sau thì đã nhìn thấy một cái cửa hang tối om. Nhưng tiểu Xích chân đạp Tam Muội Chân Hỏa, hai mắt lại như Hỏa Nhãn Kim Tinh hoàn toàn không sợ bóng tối nên khi tiến vào vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Phạm Thiên tiến vào bên trong thì thấy được Thần Điều đang đứng bên cạnh một chiếc ghế đá và bên cạnh là một cái bàn đá.
Thấy Phạm Thiên và tiểu Xích tiến vào Thần Điêu lập tức trở nên cảnh giác, hai mắt nó toát ra địch ý nhìn chằm chằm vào tiểu Xích.
Tiểu Xích cũng không chịu yếu thế mà thở phì một cái khiến Tam Muội Chân Hỏa phun ra từ mũi của mình.
- ------☆☆☆☆-------