- Thanh Nhã biểu muội.
Phạm Bạch Ngôn chắp tay sau đít đi tới gần Phạm Thanh Nhã và chào hỏi hết sức thân thiết.
Phạm Thanh Nhã gật đầu đáp lại:
- Thiếu tộc trưởng.
Phạm Bạch Ngôn liền nói:
- Thanh Nhã biểu muội đâu cần xưng hô xa lạ như vậy, ngươi cứ gọi ta là Bạch Ngôn biểu ca là được rồi.
Phạm Thanh Nhã bình thản đáp lại:
- Thiếu tộc trưởng ngài là tương lai của Phạm gia, tiểu nữ đâu dám thất lễ.
Phạm Bạch Ngôn liền nói:
- Thanh Nhã biểu muội đâu cần khiêm tốn như vậy, ta biết rõ ngươi không phải là nhân vật tầm thường như những kẻ khác…
Phạm Bạch Ngôn cứ thao thao bất tuyệt với Phạm Thanh Nhã như đang lấy lòng nàng thì một đám thiếu nữ hoài xuân thấy cảnh này liền cảm thấy tâm can mình như tan vỡ.
Phạm Giai Giai đứng ngay bên cạnh hai người thì trong lòng nổi lên một cảm giác ghen tức. Nàng thân tự nhận mình cũng là thiên kiêu trong tộc thì ánh mắt cũng cực cao. Trong số những thanh niên trong tộc thì nàng chỉ coi trọng có một mình vị thiếu tộc trưởng Phạm Bạch Ngôn này.
Vậy mà giờ đây người trong mộng của Phạm Giai Giai đang đi lấy lòng một nữ nhân khác mà nữ nhân đó còn là người vừa mới đoạt đi vinh quang của mình thì nàng sao có thể kìm nén được lửa giận cơ chứ.
Phạm Giai Giai dùng ánh mắt oán độc lén nhìn về phía Phạm Thanh Nhã nhưng không có ai phát hiện ra. Ngoại trừ một người.
Trần Lộ Khiết ẩn mình bên trong thân thể của Phạm Thanh Nhã thì mặc dù ngũ giác bị giới hạn bởi giác quan của nàng nhưng Trần Lộ Khiết thân là Thánh cảnh cường giả thì thần hồn cường đại đến cỡ nào, sao có thể không nhận ra tiểu động tác của Phạm Giai Giai?
Một đám người bát quái chú ý tới mối quan hệ của Phạm Bạch Ngôn và Phạm Thanh Nhã thì hoàn toàn không để ý tới Phạm Thiên từ bên trong thí luyện tràng đi ra.
- Mẹ nó, mình lỡ ra tay mạnh quá làm tốn thêm thời gian để thoát khỏi nơi đó. Không biết có kịp lọt vào top người thông quan sớm nhất không nữa.
Phạm Thiên mặc dù chiến lực rất mạnh nhưng Cơ Linh dù sao có lợi thế rất lớn về hình thể nên hắn không thể nào không tung ra toàn lực.
Kết quả là sau khi đánh bại được Cơ Linh thì gian mật thất cũng bị tàn phá đến mức không còn hình dạng gì nữa cả.
Trận pháp bên trong gian mật thất đó cũng bị hư hại nặng nề đến mức không thể sửa được nữa. Phạm Thiên phải dùng sức mạnh để phá cửa xông ra ngoài nên tốn khá nhiều thời gian.
- Tiểu Thiên!! Ngươi đã vượt qua được thí luyện rồi!!!
Trong lúc đám người kia còn đang chú ý tới hai người Phạm Bạch Ngôn thì Linh Nhi đã từ chỗ của đại trưởng lão chạy tới trước mặt hắn.
Mấy vị chấp sự lúc này mới để ý rằng đã có người thứ thông quan.
- Ta còn tưởng tiểu Thiên ngươi không ra kịp nữa cơ.
Phạm Thiên thấy Linh Nhi chạy tới thì cười đáp:
- Ngươi coi thường ta quá đó, mấy cục sắt vụn đó thì làm gì được ta cơ chứ.
Có vài người cũng để ý tới Phạm Thiên là người cuối cùng thông quan nhưng do hắn đã ẩn giấu tu vi của mình chỉ còn bát tinh Võ Sư nên mọi người đều mất đi sự hứng thú.
Những người thông quan trước đó đều là Đại Võ Sư và thấp nhất cũng là tam tinh Đại Võ Sư. Việc một tên bát tinh Võ Sư như Phạm Thiên thông quan thì họ đều cho rằng đó chỉ là may mắn mà thôi.
Phạm Thiên đang cùng Linh Nhi trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Hắn quay sang thì liền thấy được một lão già mặt chữ điền có bộ râu trắng nhưng trên mặt không có nhiều nét già nua đang dùng một vẻ mặt nguy hiểm quan sát mình.
Phạm Bách Thần
Đẳng cấp:
Vừa nhìn qua đẳng cấp là đã biết lão già Phạm Bách Thần này là một vị trưởng lão rồi. Vừa rồi Linh Nhi hình như đứng bên cạnh lão ta, chẳng lẽ đó chính là đại trưởng lão của Phạm gia?
Nếu như đó là gia gia của Linh Nhi thì ánh mắt như muốn đem Phạm Thiên đi lăng trì đó của hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Ánh mắt đó của Phạm Bách Thần cứ bám theo Phạm Thiên khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
Phạm Thiên trong lòng thầm chửi một tiếng:
- Lão già đáng ghét này, làm như ta dụ dỗ cháu gái của ngươi vậy. Là nàng bám lấy ta trước đó chứ…
Cũng may là sau đó Phạm Bách Thần đã cùng mấy vị trưởng lão khác rời đi thì ánh mắt muốn giết người đó mới biến mất.
Danh ngạch người sẽ được tham dự chuyến thăm dò di tích này đã được xác nhận nên những vị trưởng lão cũng nhanh chóng rời đi. Các vị chấp sự thì bắt đầu đóng lại trận pháp bên trong thí luyện tràng và lùa nốt đám người còn chưa thông quan ra bên ngoài.
Đám phụ huynh tiếp nhận con em mới “thi trượt” của mình và cùng nhau ủ rũ trở về.
Phạm Thiên lúc này mới để ý tới trong đám đông người này có một khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu rồi hắn không được gặp mặt.
Phạm Thiên liền kéo Linh Nhi chạy tới chỗ Phạm Thanh Nhã. Phạm Bạch Ngôn sau một hồi dây dưa không có kết quả thì đã rời khỏi hiện trường và nàng cũng đang chuẩn bị rời đi.
Thấy Phạm Thiên chạy tới trước mặt mình thì Phạm Thanh Nhã nhanh chóng nhận ra hắn.
- Nhã tỷ, lâu rồi không được nhìn thấy ngươi. Lâu nay ngươi đã đi đâu vậy?
Phạm Thanh Nhã có thể coi là nửa đồng hương của Phạm Thiên hơn nữa dung mạo lại đẹp đẽ nên bắn rất có hảo cảm với nàng.
Phạm Thanh Nhã gặp lại Phạm Thiên thì cũng niềm nở đáp:
- Tiểu Thiên ngươi cũng đã tới chủ tộc rồi à, quả không ngoài dự đoán của ta. Mấy tháng gần đây ta rời thành lịch luyện một thời gian và vừa mới quay trở về.
Phạm Thanh Nhã cảm thấy vị biểu đệ này của mình tính tình rất tốt lại quen viết từ lâu nên không ngại nói nhiều vài câu hoàn toàn không lạnh nhạt như lúc đối mặt với Phạm Bạch Ngôn.
Nàng nhìn lướt qua thì đã nhận ra cảnh giới “bát tinh Võ Sư” của Phạm Thiên nên liền hỏi Trần Lộ Khiết:
- Sư phụ, ngài còn có thể nhìn ra được phẩm cấp võ hồn của Phạm Thiên nữa không?
Trần Lộ Khiết ẩn mình trong thức hải của Phạm Thanh Nhã thì liền đáp:
- Võ hồn của tên nhóc này không ngoài dự đoán đã đạt tới lục phẩm, nếu đột phá Đại Võ Sư thì hoàn toàn có thể đạt tới bát phẩm.
Phạm Thanh Nhã âm thầm gật đầu, lúc trước tầm mắt nàng chưa cao nên bát phẩm võ hồn đã là phẩm chất cao nhất mà nàng từng thấy. Nhưng giờ đây dưới sự trợ giúp của Trần Lộ Khiết võ hồn của nàng đã đạt tới Thánh phẩm nên bát phẩm võ hồn đã không là gì nữa rồi.
- Tiểu Thiên, ta thấy ngươi cũng đã sắp đột phá Đại Võ Sư rồi nên ta tặng ngươi bình đan dược này. Ngươi hãy đem về phục dụng thì lúc đột phá Đại Võ Sư sẽ có chỗ tốt bất ngờ đấy.
Phạm Thanh Nhã đưa cho Phạm Thiên một bình đan dược khiến hắn kinh ngạc. Phạm Thiên chưa mở nắp bình ra xem là đan dược gì nhưng vẫn chắp tay chấp nhận.
- Lâu ngày gặp mặt Nhã tỷ lại tặng ta đan dược, nếu không có gì đáp lễ thì có chút không phải.
Phạm Thiên lấy từ trong người ra một chiếc giới chỉ màu bạc bên trên có khắc họa hoa văn màu đỏ rực cùng một đóa liên hoa ở giữa.
- Chiếc Hồng Liên Giới Chỉ này ta mới thu được cách đây không lâu, nay tặng ngươi làm quà vậy.
Phạm Thanh Nhã thấy hắn lấy ra một chiếc giới chỉ Hoàng Cấp thượng phẩm để tặng mình thì khá là bất ngờ nhưng cũng không từ chối mà nhận lấy.
- Thôi được rồi, hiện giờ ta có việc gấp cần phải đi. Cảm tạ tiểu Thiên biểu đệ đã tặng ta món quà này.
Phạm Thanh Nhã đi được một đoạn đường thì nhìn chiếc Hồng Liên Giới Chỉ trên tay mà cười tủm tỉm.
Trần Lộ Khiết thấy vậy liền lên tiếng:
- Chiếc giới chỉ này dù giá trị không quá cao nhưng đối với tên tiểu tử đó cũng là khá quý giá. Không ngờ tiểu tử đó cũng biết hy sinh để đổi lấy niềm vui của mỹ nhân đấy.
Phạm Thanh Nhã đem chiếc giới chỉ cất vào trong người rồi đáp lại:
- Cách làm của tiểu Thiên có chút đơn giản nhưng cũng rất có hiệu quả đó chứ.
Trần Lộ Khiết nghe vậy liền đáp:
- Tiếc là ngươi và tên tiểu tử đó không thuộc về cùng một thế giới. Ngươi tặng tên tiểu tử đó đan dược gia tăng công lực do ta luyện chế thì ít nhất cũng có thể giúp hắn gia tăng khoảng năm công lực, khi đột phá Đại Võ Sư có lẽ sẽ có chút tỉ lệ kích phát được võ hồn biến dị. Nhưng xét cho cùng thì hai ngươi vẫn cách nhau quá xa rồi.
Phạm Thanh Nhã lúc này chỉ giữ im lặng mà không trả lời. Nàng biết khi mình nhận vị sư phụ này thì con đường của mình phía sau nằm ở bên ngoài tinh không chứ không còn ở đây nữa.
Phạm Thanh Nhã đưa tay chạm vào nơi mình cất chiếc Hồng Liên Giới Chỉ. Người của hai thế giới thì sao chứ? Nàng chỉ cầu lưu giữ được một chút kỷ niệm đẹp đẽ mà thôi.
- ------☆☆☆☆-------