Màn Đà Sơn Trang sở hữu toàn bộ thư tịch bên trong Lang Hoàn Phúc Địa nên hạ nhân không thiếu người biết võ. Phạm Thiên cũng không cố tình giấu tung tích nên vừa tiến vào trong đảo đã có người phát hiện ra.
- Kẻ nào đó!?
Một đám tỳ nữ tay cầm trường kiếm bỗng nhiên chạy ra chặn đường của Phạm Thiên.
- Thì ra là một tên nam nhân thối tha, phu nhân đã có lệnh nam nhân dám bước chân vào Mạn Đà Sơn Trang thì phải chặt đứt hai chân rồi đuổi ra!
Đám tỳ nữ khoảng chừng bảy người lập tức rút kiếm ra xông về phía Phạm Thiên. Hắn liền nhướng mày và đưa tay ra vung nhẹ một cái ngay lập tức bảy thanh trường kiếm liền bị hắn bắt lấy mũi kiếm.
Đám tỳ nữ hoảng sợ quát:
- Hỏng rồi, kẻ này là cao thủ!!
Phạm Thiên thấy đám tỳ nữ cố gắng rút kiếm lại thì liền thả tay ra khiến cho các nàng ngã ra phía sau.
Lúc này bên trong đã nghe được động tĩnh bên ngoài nên liền có một đám trung niên phụ nhân tay cầm binh khí chạy ra ngoài.
- Tặc tử to gan! Dám xông loạn Mạn Đà Sơn Trang!!
Hàng chục nữ nhân cầm binh khí cùng xông tới tấn công Phạm Thiên nhưng lại chẳng thể chạm được vào góc áo của hắn.
Cuối cùng Phạm Thiên trong tay vận kình rồi tung chưởng.
Chấn Kinh Bách Lý!!!
Một chưởng này hắn không trực tiếp nhắm vào người này nhưng chưởng kình bắn ra khiến cho toàn bộ đám nữ nhân kia ngã ra sau tay không thể nắm vững binh khí được nữa.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng!?!
Bỗng nhiên Phạm Thiên nghe thấy một tiếng kinh hô ở xa, hắn quay sang thì thấy được một đôi tuyệt sắc mỹ nhân đang đi tới.
Lý Thanh La đang cùng Vương Ngữ Yên dùng bữa nghe bên ngoài có kẻ đột nhập mà đám hạ nhân không thể giải quyết được thì lập tức cùng nữ nhi đi ra ngoài xem. Người vừa lên tiếng chính là thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên.
Lý Thanh La nhìn Phạm Thiên với ánh mắt lạnh lùng nói:
- Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực như vậy chẳng lẽ các hạ là Bắc Kiều Phong?
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Lý Thanh La vẫn rất nghi hoặc. Bang chủ Cái Bang Kiều Phong trong truyền ngôn là một tráng hán tuổi gần ba mươi chứ đâu phải một thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc sạch sẽ thế này.
Phạm Thiên thấy Lý Thanh La cuối cùng đã tới thì liền bước tới hỏi:
- Xin hỏi phu nhân có phải Lý Thanh La Lý sư tỷ hay không?
Lý Thanh La nhíu mày đáp:
- Tại sao ngươi lại biết tên ta?
Phạm Thiên nói:
- Sư đệ Phạm Thiên, là quan môn đệ tử của Vô Nhai Tử sư phụ, hiện là chưởng môn phái Tiêu Dao.
Phạm Thiên khi nói đưa tay trái lên để lộ ra Thất Bảo Chỉ Hoàn trên ngón tay của mình.
Lý Thanh La biến sắc, nàng mặc dù chưa từng gặp gỡ Vô Nhai Tử nhưng trước đây cũng đã từng nghe Lý Thu Thủy nhắc tới phái Tiêu Dao. Ngay cả thư tịch trong Lang Hoàn Ngọc Động cũng là lấy từ thư tịch tàng trữ của Vô Nhai Tử tại Vô Lượng Sơn.
Lý Thanh La liền nói:
- Ta lâu nay vốn không có liên hệ gì với phái Tiêu Dao, cớ sao hôm nay sư đệ lại tìm tới Mạn Đà Sơn Trang?
Lý Thanh La hiểu rõ người trong Tiêu Dao Phái võ công hết sức cao cường nên không dám làm căng quá mức.
Phạm Thiên đáp:
- Trước khi lâm chung, sư phụ đã dặn ta tới Lang Hoàn Phúc Địa tại Vô Lượng Sơn để lấy thư tịch do người cất trữ. Nhưng tiếc là khi tới nơi bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.
Lý Thanh La lập tức hiểu ra mục đích của Phạm Thiên khi tới nơi này.
- Sau khi tìm hiểu thì ta biết được thư tịch trong động đã được sư tỷ dời tới Mạn Đà Sơn Trang nên mới tới đây để thu lại.
Sắc mặt Lý Thanh La liền trở nên không tốt, dù gì cũng là thứ mình đã tư tàng suốt mấy chục năm thì bỗng nhiên có người tới nói muốn thu lại thì ai cũng sẽ không vui.
Phạm Thiên thấy vậy liền nói:
- Sư tỷ không cần tức giận, võ công phái Tiêu Dao ta cực kỳ cao thâm vốn không cần tới những loại thư tịch võ công tầm thường kia. Ta chỉ muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ lão nhân gia mà thôi.
Phạm Thiên cần chỉ là cái cớ để đặt chân vào Mạn Đà Sơn Trang chứ còn đống thư tịch võ công bên trong chỉ là loại nhị lưu, những võ công lợi hại như tuyệt kỹ Thiếu Lâm hay Lục Mạch Thần Kiếm thì hoàn toàn không có, Đả Cẩu Bổng Pháp cũng chỉ có chiêu thức mà không có tâm pháp nên hoàn toàn vô dụng đối với hắn.
- Nay sư phụ đã quy thiên sư tỷ là con gái của lão nhân gia người thì để ngươi cất giữ thư tịch trong Lang Hoàn Phúc Địa cũng là đương nhiên, ta chỉ muốn đi vào bên trong kiểm tra đống thư tịch đó một chút mà thôi.
Lý Thanh La nghe Phạm Thiên nói vậy thì liền im lặng suy tính. Phạm Thiên võ công quá cao cho dù tập trung toàn bộ người trong trang cũng chưa chắc đã có thể chống lại. Hơn nữa hắn còn là chưởng môn phái Tiêu Dao, cho dù Lý Thu Thủy gặp cũng sẽ phải lễ nhượng ba phần chứ đừng nói gì tới nàng.
- Sư đệ đã phải lặn lội tới đây thì trước hết hãy vào bên trong nghĩ ngơi đã rồi ta sẽ bàn chuyện.
Phạm Thiên biết Lý Thanh La đã cố gắng nhượng bộ lắm rồi nên liền đồng ý và cùng nàng đi vào trong. Đám nữ tỳ thấy kẻ này vậy mà lại là sư đệ của phu nhân thì trong mắt nổi lên vẻ kinh ngạc.
……
- Như vậy… phụ thân của ta, hắn đã quy thiên rồi sao?
Lý Thanh La từ nhỏ chưa từng gặp Vô Nhai Tử nên nghe Phạm Thiên nhắc tới hắn thì nàng liền hỏi chuyện.
- Sư phụ bị tên phản đồ Đinh Xuân Thu làm hại chỉ nhờ vào công lực hùng hậu mà kéo dài hơi tàn đợi đến ngày sư đệ thần công đại thành thì cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
Lý Thanh La nhíu mày hỏi:
- Tinh Túc lão quái Đinh Xuân Thu?
Phạm Thiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lần này tới đây ngoại trừ để tìm Lang Hoàn Phúc Địa thì sau đó ta sẽ đích thân tới Tinh Túc Hải để lấy đầu Đinh lão tặc để mang về tế bái sư phụ.
(Bản chỉnh sửa mới của Kim Dung nói rằng Lý Thanh La gọi Đinh Xuân Thu là cha nhưng mình vẫn viết theo bản cũ nhé)
Lý Thanh La dù chưa gặp Vô Nhai Tử nhưng dù sao cũng là cốt nhục tình thân nên khi biết cha mình bị Đinh Xuân Thu hãm hại thì trong lòng cũng xuất hiện lửa giận.
- Phụ thân cuối đời có thể có được một đồ đệ như sư đệ thì hắn cũng có thể yên tâm nhắm mắt. Tiếc là sư tỷ phận nữ nhi chân yếu tay mềm không thể giúp gì được cho ngươi.
Phạm Thiên liền nói:
- Sư tỷ không cần lo, võ công phái Tiêu Dao bác đại uyên thâm, không phải nói quá nhưng nay thần công của ta đại thành lại được sư phụ truyền cho năm công lực tinh thuần tuyệt đối là vô địch thiên hạ.
Cho dù không có công lực của Vô Nhai Tử thì Phạm Thiên vẫn khó có đối thủ ở thế giới này. Dù là Tảo Địa Tăng là Tiên Thiên cường giả nhưng do không hề có võ hồn trợ lực nên chênh lệch giữa hai người cũng không phải quá lớn.
Hơn nữa võ sợ sức trẻ, nhất là tại thế giới đê võ như vậy thì càng già sẽ càng khó giữ được minh mẫn như xưa.
- Giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay sư đệ hãy cứ đi nghỉ ngơi trước đi ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới Lang Hoàn Phúc Địa.
Phạm Thiên tuyệt đối không vội vàng gì nên liền đồng ý và được một tỳ nữ dẫn tới một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.
Khi tới nơi nữ tỳ dẫn đường cho hắn hỏi:
- Công tử có cần dùng bữa không để tiểu tỳ dọn cơm.
Phạm Thiên từ chối rồi đi vào trong phòng, bây giờ hắn thường chỉ ăn thức ăn do mình nấu hoặc có cho thêm Gia Vị Ngon. Mấy món ăn bên ngoài khó lòng làm hắn thấy ngon miệng được.
……
Buổi tối hôm đó Lý Thanh La ngồi trong phòng mình và nghĩ tới việc Phạm Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở Mạn Đà Sơn Trang.
- Tên sư đệ này, quả thật là người của Tiêu Dao Phái. Nếu như vậy thì chẳng phải ta đã có thêm một cao thủ bên mình hay sao?
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Lý Thanh La nói:
- Vào đi!
Vương Ngữ Yên tiến mở của tiến vào trong và hành lễ nói:
- Mẫu thân cho gọi Yên nhi?
Lý Thanh La nhìn nữ nhi mình tới thì liền gật đầu ra hiệu nàng tới ngồi trước mặt mình. Đợi Vương Ngữ Yên ngồi xuống thì nàng liền nói:
- Yên nhi, ngày mai sư thúc của ngươi cần tiến vào Lang Hoàn Ngọc Động, ngươi hãy dẫn hắn đi nhìn.
Vương Ngữ Yên nghe mẹ dặn dò thì chỉ gật đầu một cái, Lang Hoàn Phúc Địa chí có hai mẹ con nàng được vào nên không phải Lý Thanh La thì chỉ có thể là nàng đưa Phạm Thiên đi mà thôi.
Sau khi dặn dò xong xuôi thì Lý Thanh La liền để Vương Ngữ Yên trở về nghỉ ngơi.
Lý Thanh La sao có thể không biết nữ nhi của mình là bậc quốc sắc thiên hương có thể làm siêu lòng mọi nam nhân. Lý Thanh La đang suy nghĩ cách để khiến cho vị sư đệ này nghe theo lệnh của mình, có vị tuyệt sắc nữ nhi này trong tay nàng không tin rằng mình không thể khống chế được Phạm Thiên.
- ------☆☆☆☆-------